Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 186.
Cập nhật lúc: 2024-11-13 09:12:39
Lượt xem: 83
Thành Phong Thổ dần hồi phục sau cơn bão, thông tin về siêu bão cũng đã được gửi tới phòng hội nghị lớn của trung tâm chỉ huy.
“Bao gồm Thành Phong Thổ, năm căn cứ xung quanh đều bị thiệt hại ở mức độ khác nhau. Thành Phong Thổ nằm ở tâm bão, nhưng thiệt hại không phải là nặng nhất.”
“Điều này nhờ vào sự cảnh báo sớm của đội trưởng Chu.”
“Căn cứ Thiên Khuyết ở bên cạnh bị thổi tan tành.”
Một quan chức chỉ vào thông báo trên màn hình lớn trong phòng họp và liếc nhìn Chu Quảng Bình đang ngồi một bên với ẩn ý.
Các quan chức khác cũng lần lượt khen ngợi.
Tề Đông Phương ngồi ở vị trí trung tâm, lặng lẽ gật đầu.
Đã đến lúc đề xuất kế hoạch cải tạo cổng thành.
Chỉ là, hôm nay có vài quan chức có vẻ hơi lạ. Những người thường xuyên gây khó dễ cho ông lại cười nói vui vẻ, không phản đối cũng không ủng hộ.
Dù thái độ rất mơ hồ, Tề Đông Phương vẫn nhạy bén nhận ra sự thay đổi này.
Dưới bàn, ông xoa xoa ngón tay, trong lòng thầm nghĩ: Mã Vũ Lược đã bị tiêu diệt, đây là cơ hội khó khăn lắm mới xuất hiện, không thể để vuột mất, phải ổn định.
“Vấn đề cải tạo cổng thành, để sau hãy bàn. Mấy ngày tới mọi người hãy hoàn thành công việc trong tay, sắp tới chiến tranh nơi hoang nguyên sẽ bắt đầu. Hy vọng Thành Phong Thổ có thể nắm bắt cơ hội này.”
Sau khi cuộc họp tan.
Người tùy tùng của Tề Đông Phương bước tới, “Đại nhân, về việc cải tạo cổng thành…”
Tề Đông Phương cau mày, nhìn ra bên ngoài, trời đen như mực, “Có điều gì đó không ổn. Cậu đi điều tra xem trong thành có chuyện gì bất thường xảy ra không.”
“Vâng.”
____
Khi các chiến binh cấp cao trong thành dốc hết sức triển khai tốc độ của mình, nhanh đến nỗi trên màn hình giám sát chỉ có thể thấy lại dư ảnh của họ.
Thẩm Quả Quả không nói cho Hoắc Đào cách để tìm thấy Trương Khải hay Tiêu Ma Tước.
Nhưng việc đó cũng không làm khó được anh ta.
Hoắc Đào lao thẳng đến chợ đen, đưa cho Khuất Phó ba mươi tinh tệ, rồi đi vào chợ đen tìm Ngọc Nương Tử.
“Ơ? Đội trưởng Hoắc sao lại đến một mình? Tiểu tâm can của anh đâu rồi?” Ngọc Nương Tử đùa cợt trên miệng, nhưng cơ thể lại thành thật, ngồi cách xa Hoắc Đào nhất có thể.
Hoắc Đào chỉ một lòng nghĩ đến nhiệm vụ mà vợ đã giao cho anh.
“Giúp tôi tìm tung tích của hai người, trong vòng nửa tiếng tôi muốn biết họ hiện đang ở đâu.”
“Ha ha,” Ngọc Nương Tử che miệng cười khẽ, “Đội trưởng Hoắc, anh không làm khó tôi đấy chứ? Thành Phong Thổ lớn như vậy mà!”
“Một vạn tinh tệ, hai người đó đều đang ở trong thành.”
Hoắc Đào ngay lập tức đưa ra lời đề nghị cực kỳ hấp dẫn.
Hiện tại anh và Quả Quả có hơn 170 vạn tinh tệ, thu nhập từ cửa hàng ăn uống và cửa hàng xà phòng cũng không tệ, có những thứ nên tiết kiệm nhưng cũng có cái cần phải chi.
Quả Quả đã nói rằng, dùng tiền để mua thời gian là một trong những việc đáng giá nhất.
Giờ chính là lúc dùng tiền để đổi lấy thời gian.
Ánh mắt Ngọc Nương Tử lấp lánh, cô chống tay lên cằm, “Đội trưởng Hoắc, anh chắc chắn chỉ là tìm người thôi chứ?”
“Chỉ tìm người, những việc còn lại không liên quan đến cô.”
Chỉ cần vận dụng mối quan hệ là có thể kiếm được một vạn tinh tệ… chẳng ai lại từ chối cơ hội này.
Tuy nhiên, Ngọc Nương Tử vẫn tỉnh táo, “Người mà anh cần tìm chắc không phải là nhân vật lớn nào chứ? Trong thành Phong Thổ, những người dân như chúng tôi mà đi dò hỏi tung tích của các vị quan lớn thì quả là không phải chuyện tốt.”
“Không phải.”
“Được rồi, thương vụ này tôi Ngọc Nương Tử, sẽ nhận.”
Hoắc Đào nhanh chóng chuyển cho cô ta mười nghìn tinh tệ mà không cần trả góp, “Tôi muốn biết hiện giờ Trương Khải và Tiêu Ma Tước đang ở đâu. Trương Khải là đội trưởng một chiến đội, Tiêu Ma Tước là đội trưởng một đội tuần tra.”
Nhắc đến đội tuần tra an ninh, Ngọc Nương Tử có chút ngập ngừng.
Nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hoắc Đào, cô khẽ nhướn mày liễu, “Được thôi, phiền Đội trưởng Hoắc dạo một vòng chợ đen, trong vòng nửa tiếng tôi nhất định có câu trả lời.”
Nói xong, cô ta uốn éo tiễn Hoắc Đào ra khỏi căn phòng nhỏ của mình.
Hoắc Đào nhìn đồng hồ trên tay, chín giờ tối.
Anh đứng đợi ở chợ đen cũng là đợi, nên nhân cơ hội này đi dạo một vòng xem thế nào.
“Một đôi khuyên tai cổ mang về từ hoang nguyên, giá khởi điểm là một nghìn tinh tệ, ai muốn mua thì ra giá!”
Một tiếng rao hàng thu hút sự chú ý của Hoắc Đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-186.html.]
Anh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một chiến binh trên người đầy máu, băng trên tay đã nhuốm đến mức không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu, trong lòng bàn tay là một đôi khuyên tai trắng tròn sáng bóng.
Vừa nhìn thấy, Hoắc Đào đã nghĩ ngay rằng, nếu Quả Quả đeo đôi khuyên tai này, sẽ đẹp biết bao.
Những người xung quanh thì cười chê, “Thứ này mà anh cũng đòi một nghìn tinh tệ sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Đúng vậy, có món nào khác không, lấy ra cho chúng tôi xem đi.”
Chiến binh bán hàng đã quen với bầu không khí này, tiếp tục rao giá, “Thật sự không ai mua sao? Nếu tặng người yêu, chẳng phải là…”
“Tôi mua, một nghìn tinh tệ.”
Được rồi!
Đúng là có người chịu chi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó, ngay lập tức có người nhận ra Hoắc Đào, vốn định trêu chọc vài câu, nhưng lại thôi.
“Ơ? Tiểu Đào?” Tiếng của ông chủ Lưu vọng ra từ đám đông.
Ông vốn không ngủ được nên đến đây dạo một vòng, vừa thấy đôi khuyên tai này, định đấu giá để tặng cho La Sơn Đại, nhưng cuối cùng lại bị người khác nhanh tay giành mất.
Ông quay lại xem là ai, phát hiện ra đó là người quen cũ.
“Chú Lưu,” Hoắc Đào cúi đầu chào một cách tôn kính.
“Giờ này rồi mà cháu không ở nhà với Quả Quả, lại đến đây làm gì?” Ông chủ Lưu mặt thoáng hiện vài phần nghiêm nghị.
Nếu Hoắc Đào dám làm gì có lỗi với Thẩm Quả Quả, ông…
Ông nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng thể làm gì người ta.
Hoắc Đào chuyển tinh tệ cho người chiến binh kia, cẩn thận nhét đôi khuyên tai vào túi.
“Chú Lưu, đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta ra góc kia.”
Hoắc Đào dẫn ông đến một góc, khẽ nói rằng mình đến đây để tìm người. Chỗ này không có camera giám sát, nhưng dù sao thì người đông đúc, vẫn nên cẩn thận để tránh làm hỏng việc.
Ông chủ Lưu quyết định đứng đây giám sát Hoắc Đào.
Thanh niên thì không nên phạm sai lầm!
Chưa đầy nửa tiếng sau, Hoắc Đào đã nhận được tin từ Ngọc Nương Tử.
Ngọc Nương Tử vô cùng cẩn trọng, việc như vậy cô sẽ không để lại dấu vết, không nhắn tin cho Hoắc Đào mà gọi anh quay lại và thuật lại trực tiếp.
Trùng hợp làm sao, Trương Khải và Tiêu Ma Tước đều đang vui vẻ ở Mộng Hồng Lâu.
“Chú Lưu, chú…”
“Chú sẽ đến nhà cháu đợi.” Ông chủ Lưu đại khái hiểu Hoắc Đào đến đây vì việc chính đáng, nhưng vẫn hơi lo cho Thẩm Quả Quả, nên quyết định đến cửa hàng chờ.
“Được.”
Hoắc Đào bỏ lại một chữ, bước chân dài thoăn thoắt leo lên năm bậc cầu thang một lần, tiến thẳng vào tòa nhà âm u của Mộng Hồng Lâu.
Bên trong là những cô gái mặc đồ mát mẻ, dựa vào khung cửa để đón tiếp khách.
Một khi đã đặt chân vào đây, hầu hết họ sẽ không có cơ hội rời khỏi Mộng Hồng Lâu, không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, cũng không quen biết người ngoài kia.
Họ cũng chẳng biết thành Phong Thổ đã xuất hiện một nhân vật nổi tiếng.
Lúc này chỉ cảm nhận được một luồng gió, mang theo khuôn mặt điển trai đầy sức sống, lao thẳng lên lầu.
Rầm!
“A!”
“Ai vậy?”
“Anh định làm gì?”
“Ư…”
Khi Hoắc Đào đi xuống, hai bên cánh tay của anh đang kẹp hai thứ mềm mại, đều được bọc trong chăn, nhìn qua là biết người sống.
Tất nhiên, anh vẫn rất chu đáo.
Trước khi rời đi, anh đã nắm lấy vòng tay của Trương Khải và Tiêu Ma Tước, rồi chuyển cho ba cô gái trong phòng mỗi người hai nghìn tinh tệ.
Trên đường về, Hoắc Đào mang theo hơn ba trăm cân, nhưng vẫn chạy nhanh như gió.
Anh còn cố ý chọn những nơi ít camera giám sát.
Quãng đường từ chợ đến cửa hàng thường mất một tiếng.
Nhưng lần này, anh đã dốc toàn lực, hoàn toàn bộc phát tốc độ của một chiến binh cao cấp, chỉ mất mười phút là đã đến cửa sau của cửa hàng.