Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 149.
Cập nhật lúc: 2024-11-01 10:48:58
Lượt xem: 150
Trên đường phố, phần lớn người qua lại là dân thường, họ chỉ tò mò nhìn hai người Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào mà không tiến đến quấy rầy.
“Ha ha ha ha! Tiền vào tài khoản rồi!”
“Tôi cũng nhận được rồi!”
“Cũng may tôi cược thêm, đặt thêm một chút nữa lúc đó!”
“Xì, kiếm được tiền là tốt rồi, đừng có ở đây khoe khoang!”
Xung quanh, người ta bỗng ôm lấy vòng tay, vui mừng như phát cuồng.
Dường như các khoản cược trên sàn chợ đen đã được thanh toán.
Thẩm Quả Quả cau mày, vẻ mặt hào hứng, cúi xuống nhìn Hoắc Đào, “Xem thử xem, tiền của chúng ta vào chưa?”
Vừa nói, vòng tay của Hoắc Đào rung lên, mở ra, trước mắt là một dãy số không dài dằng dặc.
“Một, hai, ba…”
Thẩm Quả Quả đếm đi đếm lại, tổng cộng là 250 vạn tinh tệ!
Ai bảo con số 250 là không may mắn? Để thử xem, nếu tài khoản bạn có thêm 250 vạn, may mắn có đến không?
Bất kể ở đâu, đây là một khoản tiền khổng lồ!
Nếu không phải đang trên phố, Thẩm Quả Quả đã muốn ôm lấy Hoắc Đào và hôn anh vài cái.
Thấy vợ vui mừng như vậy, Hoắc Đào cũng cảm thấy hạnh phúc. Trong lòng âm thầm mong rằng niềm vui này có thể kéo dài đến tối… tối nay…
Cùng lúc đó, khắp thành Phong Thổ, có người vui sướng tột độ, có người hối hận đến mức muốn nhảy lầu.
Nhóm bạn thân của Thẩm Quả Quả là những người vui nhất. Họ đã đặt cược rất mạnh tay, liên tục nhắn tin chúc mừng Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào.
Ở khu nội thành, ông chủ Lưu ôm lấy tay mẹ mình là La Sơn Đại, làm nũng.
“Mẹ ơi, 1000 vạn tinh tệ!”
“Nhầm rồi, của con năm trăm, của mẹ năm trăm,” La Sơn Đại gạt con trai ra, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường, “Đã lớn tuổi rồi, còn làm mấy trò này.”
“Của con chính là của mẹ, con chuyển ngay cho mẹ đây.”
Không chần chừ, ông chủ Lưu chuyển ngay 500 nghìn tinh tệ cho La Sơn Đại.
Bà liếc nhìn ông với vẻ nghi ngờ, “Có chuyện gì mà đột nhiên lấy lòng thế này? Nói mau, lại định bày trò gì?”
“He he!”
Ông chủ Lưu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, “Ờ, mẹ này, mẹ thấy Quả Quả giúp chúng ta kiếm được 1000 vạn, liệu mẹ có thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề về thân phận không…”
La Sơn Đại lập tức đạp ông từ chiếc ghế sofa phong cách châu Âu xuống đất.
“Tôi biết ngay là anh chẳng có ý tốt gì, vấn đề thân phận cần đến quyền hạn của chính phủ, đâu có dễ sửa thế?”
“Nếu năm trăm nghìn tinh tệ có thể sửa, chẳng phải cpon đã lên làm chiến sĩ cao cấp từ lâu rồi sao?”
Ông chủ Lưu ôm lấy mông, vẻ mặt ấm ức, trông như sắp khóc.
La Sơn Đại nhìn thấy mà nhíu mày.
Bà thở dài, mình đã tạo nghiệt gì thế này!
“Quả Quả thắng họ Lý, đã là nữ vương không ngai rồi, cần gì đến thân phận chính thức?” La Sơn Đại hỏi.
Ông chủ Lưu vẻ mặt đầy oan ức, “Quả Quả không quan trọng thân phận, cô ấy cần nó để tiện ra vào thành phố và truy cập trung tâm thông tin thôi.”
“Mẹ, mẹ giúp đi mà! Không khó đâu, chỉ cần khi bố đến, mẹ nhắc một chút là được…”
“Im ngay!”
Nhắc đến bố của ông chủ Lưu, La Sơn Đại tức giận đến phát đau trong lòng ngực.
“Cút đi! Đừng có ở nhà, mấy ngày tới tôi không muốn thấy mặt anh.”
“Vâng! Cảm ơn mẹ!”
Điều này có nghĩa là đã đồng ý rồi!
Ông chủ Lưu vội vàng đứng dậy, quay người chạy đi, hoàn toàn không còn chút phong thái của người lớn.
La Sơn Đại ngồi lại trên ghế sofa, tay cầm chiếc quạt tre phe phẩy mà suýt nữa quạt đến gãy.
Thẩm Quả Quả, mang theo tâm trạng vui vẻ, theo ký ức đi đến Mộng Hồng Lâu.
Lúc này đã gần trưa, các cô gái trong lâu đã lần lượt thức dậy, đón tiếp khách khứa, nơi đây thật sự náo nhiệt.
Mã Văn Tài đứng một góc, không ngừng nhắn tin trên vòng tay, thỉnh thoảng lại đẩy những cô gái đang sà vào người hắn ra.
Nhìn thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đến, Mã Văn Tài thở phào nhẹ nhõm, tiến đến tiếp nhận chiếc xe đẩy, “Cuối cùng hai đứa cũng đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-149.html.]
Ba người cùng nhau đi vào sâu bên trong, thấy Khuất Phó đang ngồi vắt chân lên ghế, lấy tay ngoáy mũi rồi búng tay một cái.
Thẩm Quả Quả: …
Nhìn thấy ba người họ, Khuất Phó lập tức bật dậy khỏi ghế.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cười tươi rói tiến lên, cúi đầu hành lễ, “Trời xanh một tiếng nổ vang, lão nô lấp lánh ra mắt, hoan nghênh đại đầu bếp và chiến sĩ cao cấp, mời ba vị vào trong.”
Khuất Phó nói năng lối hát tuồng, ánh mắt tỏ vẻ chân thành nhưng nét mặt lại rất nham nhở.
Thẩm Quả Quả cố nén ham muốn đạp cho hắn một cái, không thèm để ý đến hắn mà mím môi, bước qua bức tường gạch xanh, tiến vào khu chợ đen.
Chợ đen vẫn như thường lệ, nhộn nhịp và đông đúc.
Hôm nay Thẩm Quả Quả đến để lo công chuyện, đi thẳng vào khu vực sâu nhất của chợ.
Ngọc Nương đang dọn sạp hàng, trông có vẻ vừa bán xong đồ.
Thấy Thẩm Quả Quả đến, Ngọc Nương tươi cười rạng rỡ, “Cô Thẩm, tôi vẫn luôn đợi cô!”
Cô ấy hoàn toàn không chú ý đến Hoắc Đào, không giống như những cô gái ngoài kia mê mẩn ngắm nhìn anh không dứt mắt. Điều này khiến Thẩm Quả Quả rất có thiện cảm.
“Đến đây nào.”
Ngọc Nương uyển chuyển uốn eo, dẫn ba người vượt qua đám đông, đi dọc theo bức tường gạch xanh vài bước rồi đẩy ra một cánh cửa ngầm.
“Mời vào.”
Ba người đi vào, thấy đây là một căn phòng bình thường, bên trong chỉ có một cái bàn và vài chiếc ghế.
“Ngồi đi, người lo liệu sắp đến rồi.”
“Còn nữa, cảm ơn cô, nhờ có cô mà tôi thắng được khá nhiều tiền, lần này đăng ký miễn phí cho cô luôn,” Ngọc Nương cười lớn, trông có vẻ đã kiếm được kha khá, cười đến rung cả người.
Thân hình đẫy đà của cô khiến Mã Văn Tài nhìn đến không rời mắt.
“Cảm ơn cô, sau này có việc cần vẫn sẽ nhờ cô giúp đỡ,” Thẩm Quả Quả lịch sự đáp lời.
Rất nhanh, vòng tay của Ngọc Nương rung lên. Cô mở ra xem rồi cười nói, “Người đến rồi, giao robot của cô cho tôi, chỉ mất năm phút thôi.”
Thẩm Quả Quả tiến lên, kéo tấm vải, lộ ra robot Wall-E.
Khi đi ra ngoài, cô đã dặn Wall-E không được nói chuyện.
Wall-E chỉ có thể nhẹ nhàng quay đầu, quan sát xung quanh, nhưng khi nghe thấy phải đi cùng Ngọc Nương, khuôn mặt nó hiện lên vẻ hơi sợ hãi.
Ngọc Nương khựng lại, ngây người vài giây rồi mới cười nói, “Thật thú vị!”
Khi Wall-E đứng dậy, một chân to một chân nhỏ của nó lộ ra trước mắt Ngọc Nương, khiến cô ta hoàn toàn ngạc nhiên.
Ngọc Nương bán robot chính hãng đã nhiều năm, chỉ liếc mắt là nhận ra Wall-E có một chân được cải tạo từ cánh tay.
Từ khi nào mà thành Phong Thổ có một kỹ sư cơ khí tài ba như vậy?
“Cô tự tay cải tạo nó sao?” Ngọc Nương không kìm được hỏi, mặc dù bình thường cô không bao giờ thăm dò thông tin riêng của những robot cần ghi danh.
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Thẩm Quả Quả thẳng thừng bỏ qua, “Nó như thế này, ghi danh không vấn đề chứ?”
Ngọc Nương cười quyến rũ, “Yên tâm, chuyện đó cứ để tôi lo.”
Cô đẩy mở một cánh cửa ngầm khác trên tường và dẫn Wall-E vào bên trong.
Wall-E vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, Thẩm Quả Quả vẫy tay với nó, lúc này Wall-E mới miễn cưỡng đi theo.
Cửa ngầm khép lại lần nữa.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào thầm quan sát căn phòng, cảm giác nó rất bí ẩn, không biết nơi nào lại có một cánh cửa ngầm khác.
“Xem ra quy mô của chợ đen này còn lớn hơn so với những gì thấy bên ngoài, Ngọc Nương quả là lợi hại.”
Thẩm Quả Quả cảm thán.
Ý nghĩ vừa nhen nhóm trong đầu Mã Văn Tài về cô nàng quyến rũ đã bị dập tắt hoàn toàn.
Đừng nói đến việc trong lòng hắn vẫn còn nhớ người vợ đã bỏ đi, chỉ riêng thân phận thần bí của Ngọc Nương đã khiến hắn không dám động đến.
Thôi thì, những cô gái ngoài Mộng Hồng Lâu vẫn thích hợp với hắn hơn.
Mã Văn Tài thầm thở dài.
Vài phút sau, cửa ngầm mở ra, Ngọc Nương dẫn Wall-E trở lại.
“Xong rồi, đưa nó về đi, từ nay nó đã có thân phận hợp pháp rồi.”
Wall-E không nói gì nhưng trông có vẻ vui mừng không giấu được…
“Cảm ơn Ngọc Nương,” Thẩm Quả Quả hơi cúi người, “Tôi còn một vụ làm ăn khác, không biết cô có hứng thú không?”
“Ồ?” Ngọc Nương nhướng mày đầy tò mò.