Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 148.
Cập nhật lúc: 2024-11-01 10:23:25
Lượt xem: 133
Thẩm Quả Quả vừa tắm xong, phơi đôi chân trắng mịn của mình, ngồi cạnh Wall-E trên bậc thang tầng hai, trong khi Hoắc Đào đang tắm bên trong.
Chân của Hoắc Đào đã có thể cử động trở lại, và cửa hàng đồ ăn cũng sắp khai trương. Họ ở dưới tầng một gặp khá nhiều bất tiện, nên tranh thủ buổi chiều, Thẩm Quả Quả đã dẫn Hoắc Đào và Wall-E dọn dẹp lại tầng hai.
Cũng chính lúc đó, cô mới thực sự thấy được điều mà người ta gọi là “bùng nổ hormone”.
Hoắc Đào có thể đứng lên, và anh trông thật… gợi cảm.
Cả chiếc giường sắt đôi, anh cũng có thể tự mình nâng lên, mang thẳng lên tầng hai mà không cần nghỉ giữa chừng.
Để tiện làm việc, Hoắc Đào còn cởi áo ra.
Khác với những cơ bắp cố gắng rèn luyện cho khô cằn, cơ bắp của Hoắc Đào to, đều đặn, mỗi múi cơ tràn đầy sức mạnh, trên đó lấm tấm những giọt mồ hôi chảy xuống. Mỗi giọt mồ hôi như đang khiêu khích Thẩm Quả Quả.
Nhìn chiếc giường đôi được đặt trong phòng ngủ, trên đó phủ lớp chăn dày cùng bộ ga giường mới tinh, ngoài Wall-E ra, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đều hiểu tối nay cả hai sẽ làm gì.
Mặt Thẩm Quả Quả lập tức đỏ lên.
…
“Đêm nay ánh trăng thật đẹp!” Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn trời.
Dù trên trời chẳng có gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, bên ngoài lớp khí quyển màu xám vàng kia, có một vầng trăng sáng.
Wall-E cũng ngẩng đầu to, [Tít, thật đẹp!]
Bậc thang truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Đào chỉ mặc quần đùi, tóc vẫn còn ướt bước xuống.
Thẩm Quả Quả cau mày, “Lau tóc đi, như thế dễ bị bệnh đấy.”
Ánh mắt Hoắc Đào như có ngọn lửa, giọng khàn khàn, “Một lát nữa.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Aaa!
Thẩm Quả Quả bị câu nói táo bạo đó làm cho người nóng bừng lên.
Hoắc Đào nhìn Wall-E, còn Wall-E cũng nhìn lại anh.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng, Hoắc Đào là người lên tiếng trước, “Wall-E, tối nay ngủ dưới phòng khách nhé, không cần lên tầng nữa.”
[Tít, cảm ơn anh rể!]
Được đi ngủ ở phòng khách, đó là ước mơ của nó, Wall-E lập tức đứng lên, lạch cạch chạy xuống lầu.
Trên cầu thang giờ chỉ còn lại Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Đột nhiên, không khí có chút ngột ngạt, tim cô đập nhanh lên, hơi thở cũng không được thông suốt.
“Anh…”
Thẩm Quả Quả còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Hoắc Đào cúi xuống ôm lên!
“A!”
Thẩm Quả Quả khẽ kêu, ngã vào vòng tay nóng hổi.
Người của Hoắc Đào thật sự rất nóng, cô cảm giác mình như một chiếc ấm nước.
“Quả Quả…”
Hoắc Đào ôm cô, từng bước đi vào phòng ngủ.
Trong cơn chóng mặt, Thẩm Quả Quả cố gắng giữ lại một chút lý trí, “Cửa sổ… chưa đóng…”
“Đã đóng rồi.”
Giọng trầm khàn bên tai Thẩm Quả Quả thì thầm điều gì đó, khiến toàn thân cô tê dại, ngứa ngáy không chịu được, không kiềm được mà khẽ động đậy.
Chỉ một chút động tác này thôi, lý trí của Hoắc Đào đã sụp đổ hoàn toàn, không nói lời nào mà cúi xuống đặt một nụ hôn vụng về lên môi cô.
Ưm…
Một đôi bàn tay lớn phủ lên đôi tay đang run của Thẩm Quả Quả, nắm lấy tay cô, chủ động đặt lên eo mình.
“Ôm anh…”
Thẩm Quả Quả mơ màng, mọi hành động đều theo bản năng.
Cô chỉ nghĩ, mình như đang say sóng.
Chiếc thuyền này… đừng lắc mạnh như vậy.
Bàn tay Hoắc Đào đỡ lấy cổ cô, giúp cô dễ thở hơn.
Thẩm Quả Quả xuyên qua lớp mây, nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời.
Sáng đến vậy, rực rỡ đến vậy.
Rồi cô lại rơi vào đáy biển sâu, xung quanh có vô số con cá bơi lội, và không biết từ đâu, một con cá mập khổng lồ xuất hiện, nuốt chửng cô vào bụng.
Mệt quá…
“Hoắc Đào…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-148.html.]
Thẩm Quả Quả khẽ gọi một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Vậy là tắm xong lại coi như chưa tắm rồi.
Hoắc Đào khẽ hôn lên trán cô, nhưng không kìm lòng được, lại hạ xuống đôi môi mềm mại, hôn một lúc lâu rồi mới buông ra.
Anh định đứng dậy, nhưng lại bị Thẩm Quả Quả nắm chặt, không thể rời đi.
Hoắc Đào thở dài, nằm xuống bên cạnh cô.
Người bên cạnh đang ngủ ngon, còn anh thì không thể nào chợp mắt.
Anh từng nghĩ cả đời mình sẽ như thế, không thể đứng dậy, chẳng thể rời khỏi căn cứ, sống mờ mịt qua trăm năm.
Nhưng chính Quả Quả, giống như ánh sáng, đã soi rọi cuộc đời anh.
Hoắc Đào cầm tay Thẩm Quả Quả, đặt lên môi và khẽ hôn, “Cảm ơn em, Quả Quả.”
______
Ngày hôm sau.
Wall-E đứng trong sân, chán chường xếp đi xếp lại đống dụng cụ.
Chị hứa hôm nay sẽ đưa nó đi đăng ký cơ mà…
Thẩm Quả Quả thật sự không muốn cử động chút nào, cả người đau nhức.
Vừa mở mắt ra, Hoắc Đào đã lại gần, hôn nhẹ lên trán cô, “Quả Quả.”
“Dừng lại! Hôm nay còn nhiều việc phải làm đấy!”
“Anh biết mà,” Hoắc Đào cũng phụng phịu, vợ yêu của anh, sao đột nhiên lại không cho hôn nữa rồi?
Thẩm Quả Quả mặc kệ cơn đau khắp người, vội vàng ngồi dậy đi rửa mặt.
Phía sau còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hoắc Đào.
“Đáng ghét!”
Thẩm Quả Quả nhìn vào nửa tấm gương trong nhà tắm.
May quá, trên mặt và cổ không có dấu vết gì, chỉ có mấy vệt đỏ trên xương quai xanh, mặc áo vào là không thấy nữa.
Khi cô xuống lầu, đã đối diện ngay với đôi mắt đỏ hoe của Wall-E.
(,)
“Ăn xong chúng ta sẽ xuất phát, đi đăng ký cho em,” cô nói, mở vòng tay và gửi tin nhắn cho Mã Văn Tài và Ngọc Nương bên chợ đen.
Vừa bật bếp, Thẩm Quả Quả mới nhận ra tay mình chẳng còn chút sức lực nào.
Cô nổi giận, gọi lớn lên lầu, “Hoắc Đào, xuống đây ngay!”
Bữa sáng đơn giản là món trứng cút xào. Đến đây thì hai quả trứng cút cỡ lớn đã hết sạch.
Tất nhiên, bữa sáng này là do Thẩm Quả Quả chỉ huy Hoắc Đào làm.
Wall-E vui vẻ chạy vòng quanh trong sân, đây là lần đầu tiên nó được ra ngoài.
Hoắc Đào bây giờ đã có thể không cần xe lăn, nhưng vì đường đến chợ đen khá xa, để bảo vệ đôi chân của anh, Thẩm Quả Quả vẫn bắt anh ngồi vào xe lăn.
Cô chỉ vào xe đẩy, “Wall-E, em ngồi đây.”
Wall-E vui vẻ trèo lên xe đẩy và ngồi xuống, Thẩm Quả Quả phủ một tấm vải lên người nó, đặt một cái chậu lớn rỗng trên đầu.
“Em chịu khó chút nhé, đăng ký xong rồi, em sẽ được gặp mọi người.”
[Tít, vâng.]
Dưới tấm vải, giọng Wall-E đáp lại, trầm đục mà phấn khởi.
Thẩm Quả Quả nhẹ nhàng đi đến cửa trước, lén nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Ngoài cổng vẫn tụ tập không ít người.
“Sao vẫn chưa về nhỉ? Đã mấy ngày rồi!”
“Chắc chắn là ở đây chứ?”
“Chắc chắn chứ! Tôi điều tra kỹ lắm, đến cả việc đầu bếp Quả Quả ở Thẩm gia đã dùng bao nhiêu liều dinh dưỡng cũng biết luôn rồi!”
Thẩm Quả Quả: … Không cần thiết đến mức đó chứ!
Cô nhanh chóng lùi lại, hai người kéo xe đẩy, lén lút ra khỏi nhà qua cổng bên.
“Đáng sợ thật, làm sao bây giờ?”
Những người này nếu không gặp được họ, chắc chắn sẽ không chịu rời đi.
Đến Dương Minh cũng đã nhắn cho Hoắc Đào, nói rằng mấy ngày nay luôn có người đến cửa hàng Tương Thuỷ để dò hỏi về họ.
Thẩm Quả Quả thật sự không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này.
Hoắc Đào cũng gãi đầu.
Thôi kệ, lát nữa về rồi tính tiếp.
Hiện giờ, hai người ở Thành Phong Thổ coi như nổi tiếng, đi trên đường cũng có người nhận ra họ.