Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 142.

Cập nhật lúc: 2024-10-31 09:35:44
Lượt xem: 136

Ca phẫu thuật vẫn đang diễn ra.

Lam Cầm đã khóc cạn nước mắt, Thẩm Thiên Lương gượng chịu nỗi đau trong lòng mà an ủi, “Ít nhất con vẫn còn sống, em khóc thế này, lát nữa con ra thấy sẽ đau lòng lắm.”

“Ừm…”

Hoắc Đào ngồi trên xe lăn, Thẩm Quả Quả dựa vào tay vịn xe.

Cả nhà chờ đợi suốt một đêm.

Khi trời gần sáng, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Viện trưởng Sơn Dược bước ra, cùng các y tá và robot đẩy giường bệnh của Nhị Hoa đang nằm bất động, mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm nghiền.

“Bác sĩ…”

Lam Cầm vội vã chạy đến hỏi han.

Sơn Dược gật đầu, “Yên tâm, tính mạng bệnh nhân đã qua nguy hiểm. Cậu ấy là chiến binh nên khả năng hồi phục cũng tốt, trước mắt sẽ nằm viện nghỉ ngơi và theo dõi khoảng nửa tháng.”

“Cảm ơn ông, viện trưởng Sơn.”

“Tiểu Đào, chúng ta không cần khách sáo,” huống chi còn có người quan trọng dặn dò đặc biệt.

Ánh mắt Sơn Dược dừng lại trên đôi chân của Hoắc Đào, “Chân cậu sao rồi?”

Ông chỉ hỏi theo thói quen, quan tâm thật lòng nhưng cũng không kỳ vọng nhiều.

Không ngờ Hoắc Đào lại khó xử không biết giải thích thế nào, liền đứng dậy khỏi xe lăn.

“Tôi…”

Sơn Dược trố mắt ngạc nhiên, bộ ria dê nhấp nhô mà không nói nên lời.

“Quả Quả đã châm cứu cho tôi, mấy ngày nay tôi cảm thấy đỡ nhiều rồi,” Hoắc Đào gãi đầu.

Sơn Dược cạn lời, khó mà diễn tả, ông nghĩ chắc mình muốn nói đây đúng là kỳ tích y học!

Châm cứu? Thứ đó chẳng phải đã thất truyền từ lâu rồi sao?

Ông nhìn Thẩm Quả Quả với ánh mắt đầy kinh ngạc, như đang ngắm nhìn một con gấu trúc quý hiếm.

Tiếc là hiện giờ chưa phải lúc, nếu không nhất định ông sẽ nghiêm túc học hỏi.

Ông vỗ vai Hoắc Đào, “Cậu đứng lên được là tốt, là điều tốt. Khi nào rảnh tôi sẽ kiểm tra kỹ, giờ hai người đi lo việc của mình đi.”

Sơn Dược vội vã rời đi, sợ nếu ở lại lâu hơn, ông sẽ không kìm được mà kéo Hoắc Đào vào kiểm tra.

Có mối quan hệ với viện trưởng khiến Thẩm Thiên Lương an tâm hơn nhiều.

“Quả Quả, con và Hoắc Đào về nghỉ ngơi đi, bố mẹ ở lại bệnh viện được rồi.”

Thẩm Quả Quả suy nghĩ một lát rồi đáp, “Vâng.”

Thắng cuộc thi, cô và Hoắc Đào không thiếu tiền, liền đặt phòng bệnh đơn tốt nhất trong bệnh viện, có cả giường nghỉ để Thẩm Thiên Lương và Lam Cầm không quá vất vả.

“Bố, mẹ, bố mẹ cứ chăm sóc anh hai, những việc khác để con lo.”

“Con sẽ gọi Vương Cát đến giúp đỡ, giải quyết xong chuyện cuộc thi con cũng sẽ đến đây.”

Lúc này không phải lúc để khách sáo, cô và Hoắc Đào còn việc cần làm, để bố mẹ ở lại đây là sắp xếp tốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-142.html.]

“Được, hai đứa đi đi, cẩn thận mọi thứ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

_____

Trải qua một đêm không ngủ, đầu Thẩm Quả Quả hơi đau, nhưng giờ cô không thể nghỉ ngơi, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Wall-E pha cho họ một bình trà lá dâu tằm. Thẩm Quả Quả chỉ nhấp một ngụm, vị đắng lập tức khiến cô tỉnh táo. Khi mở nắp bình, cô thấy Wall-E đã bỏ gần nửa bình lá trà. Nhìn vào hộp trà, cô thở dài khi thấy nó đã cạn đáy.

Hoắc Đào nhận ra cô cần chút không gian riêng, liền kéo Wall-E ra ngoài, “Wall-E, ra ngoài đun nước với anh đi,” để lại Thẩm Quả Quả một mình.

Cô ngồi tĩnh lặng vài phút, sau đó mở vòng tay, gửi tin nhắn cho Vương Cát yêu cầu hắn đến.

Nhân lúc chờ đợi, Thẩm Quả Quả ra sân, mở một cái chậu lớn ngâm nước trà lá dâu những ngày qua, và lấy ra một miếng da heo. Theo cô nhớ, khi ngâm lá cây, nước sẽ sản sinh ra một loại axit nào đó giúp làm mềm da heo hoặc da bò, tạo thành da thuộc sơ thô.

Dù không biết chính xác các bước chuẩn, cô chỉ dựa vào trí nhớ để làm cho qua. Miếng da heo đã được tẩy lông và loại bỏ mỡ, cầm trên tay cảm giác mềm mại, gần như da thuộc hoàn chỉnh.

Cô lau khô miếng da, treo lên phơi, rồi nghiền lá dâu thành nước cốt màu xanh đậm, thêm chút rượu trắng để hòa trộn và để yên một lúc.

Sau khi tìm quanh nhà mà không thấy công cụ phù hợp, cô đành rút một chiếc lông từ tấm bình phong để dùng làm bút lông.

Lấy bút lông nhúng vào nước lá dâu đặc, cô thử viết vài nét lên miếng da heo và thấy để lại dấu vết màu xanh, giống như những dấu in trên da heo ngoài chợ.

Dù nét viết còn thô, nhưng vẫn đủ dùng. Hoắc Đào và Wall-E ngồi ngoài sân, thỉnh thoảng lại liếc mắt vào trong. Đến khi cô viết xong nửa tấm da, cô dừng lại, rửa sạch bút và cất đi hỗn hợp nước lá dâu.

“Quả Quả, Vương Cát đến rồi!” Hoắc Đào cuối cùng cũng nhanh nhảu báo tin trước cả Wall-E, không cho robot cơ hội.

“Cho anh ấy vào,” Thẩm Quả Quả nói lớn.

Khi Vương Cát bước vào, hắn giữ khoảng cách đứng nghiêm cách cô hai mét và cúi chào, “Bà chủ.”

“Tiến độ ở nhà phía Bắc sao rồi?”

Dù việc cô hỏi qua mặt Thẩm Thiên Lương có phần bất thường, Vương Cát vẫn trả lời ngay lập tức, “Chỉ còn khoảng một ngày rưỡi nữa là xong.”

Cô nhìn anh, “Bố tôi có hỏi qua hoàn cảnh của các anh. Mẹ anh đã mất, bố anh tái hôn, bốn anh em nương tựa vào nhau.”

Vương Cát cúi đầu không nói, chỉ cung kính cúi chào lần nữa.

“Tôi có một công việc ổn định, lâu dài dành cho cả bốn anh em, mỗi người mỗi tháng ba nghìn tinh tệ, nhận lương vào cuối tháng.”

Vừa nghe vậy, Vương Cát ngạc nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên lộ vẻ bất ngờ. Mức lương ba nghìn tinh tệ mỗi tháng là mức khá cao tại Thành Phong Thổ, trong khi bình thường họ làm cật lực cũng chỉ kiếm được hơn một nghìn tinh tệ.

“Bà chủ…”

“Không cần nghi ngờ, anh không nghe nhầm đâu.”

Vương Cát cúi chào sâu hơn, giọng chân thành, “Cảm ơn bà chủ. Bà chủ và ông chủ là những người rất tốt, chúng tôi nhất định sẽ trung thành với hai người.”

Thẩm Quả Quả cũng đã quan sát và quyết định thuê bốn anh em họ.

“Được rồi. Bố mẹ tôi đang ở bệnh viện, tôi cần một người đến giúp họ. Một người nữa sẽ ở lại đây hỗ trợ tôi, và hai người còn lại sẽ tới nhà nhỏ phía Bắc để xử lý nguyên liệu.”

“Còn về việc phân công, các anh tự sắp xếp. Xong việc ở nhà phía Bắc thì báo lại với tôi.”

“Vâng, bà chủ.”

Vương Cát suy nghĩ một lát rồi nói, “Tôi sẽ đến thăm ông chủ trước, xin bà chủ yên tâm.”

“Ừm.”

Hắn cúi chào sâu và rời đi, bước chân như nhẹ bẫng, từng bước đều đầy quyết tâm, hướng về một cuộc sống mới.

Loading...