Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 121.
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:13:27
Lượt xem: 119
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quả Quả tỉnh dậy trong vòng tay của Hoắc Đào.
Điều đầu tiên lọt vào mắt cô là cằm của Hoắc Đào, vuông vức với một lớp râu lờ mờ.
Mấy ngày nay anh có chút bận rộn, không kịp cạo râu.
Cái cằm này… chỉ nhìn thôi cũng thấy rất muốn hôn… Thẩm Quả Quả không kìm được, đưa tay ra chạm nhẹ vài lần.
Dừng!
Thẩm Quả Quả vội kéo tay mình lại.
“Đầu óc mình dạo này phải để suy nghĩ chuyện lớn kiếm mười vạn tinh tệ, sao lại toàn là những thứ linh tinh thế này?”
Cô vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị như thường lệ bước qua eo của Hoắc Đào để ra ngoài.
Trong tiềm thức, cô vẫn nghĩ nửa thân dưới của Hoắc Đào không hoạt động được.
Chỉ là không cẩn thận, tay cô ấn vào chỗ không nên ấn.
“Ưm…”
Hoắc Đào không thể tiếp tục giả vờ được nữa, bỗng nhiên anh nắm lấy cổ tay của Thẩm Quả Quả.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngay dưới lòng bàn tay Thẩm Quả Quả cảm nhận thấy một nhịp đập.
Trời ơi!!!
“Mình… mình chỉ là tay trượt thôi…”
Cô không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa, thậm chí không đi dép, chạy một mạch ra cửa phòng khách, mở toang cửa.
Cô cần hít thở không khí.
Hửm?
Thẩm Quả Quả đóng cửa “rầm” một tiếng, rồi mở ra lại, nhìn mà không thể tin vào mắt mình.
Kể từ khi chuyển đến, cô chưa từng có thời gian dọn dẹp sân, đồ đạc cứ bừa bãi khắp nơi. Cần dùng gì thì phải lục tìm từ trong đống đó.
Nhưng bây giờ, mọi thứ trong sân đều gọn gàng ngăn nắp.
Ba cái bếp ga đặt ngay ngắn dưới mái hiên, những cái chậu sắt lớn nhỏ cũng được sắp xếp theo thứ tự kích thước.
Xà phòng trước kia vứt lăn lóc trên đất để thông gió, giờ đây đã được xếp thành hàng thẳng tắp như một bàn cờ.
Xe đẩy điện và máy dập cũng xếp thành hàng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ở đây có nàng tiên ốc nào giúp đỡ sao?
“Em chạy cái gì, đi dép vào trước đã.”
Sau lưng cô vang lên giọng trầm thấp buổi sáng của Hoắc Đào, có chút bất lực.
“À.”
Thẩm Quả Quả vô thức nhấc chân lên, Hoắc Đào cúi xuống giúp cô mang vớ, xỏ giày vào rồi lại làm tương tự với chân còn lại.
“Nhìn gì mà ngẩn người vậy?”
Hoắc Đào ngồi trên xe lăn từ bên cạnh đi ra, thấy tình hình trong sân, anh cũng nhíu mày.
“Cạch!”
Thứ gì đó rơi xuống đất.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đồng thời cúi đầu nhìn, thấy một con robot đang đứng ở góc tường, tay trái cầm một cục xà phòng, tay phải lơ lửng, dưới chân còn có một cục xà phòng rơi.
Robot xoay đầu lại, đôi mắt đỏ nhỏ của nó nhìn qua.
Thẩm Quả Quả thậm chí cảm nhận được một biểu cảm gọi là xấu hổ từ khuôn mặt máy móc lạnh lùng của nó.
“…Wall-E?”
[Tít, dì ơi, tôi là Wall-E.]
“Khoan!”
Một tiếng “dì ơi” khiến Thẩm Quả Quả muốn bay lên trời, “Gọi tôi là…”
“Gọi tôi là chị, đúng rồi, gọi tôi là chị.”
“Còn gọi anh ấy là anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-121.html.]
Thẩm Quả Quả chỉ vào Hoắc Đào bên cạnh.
[Tít, chị.]
[Tít, anh rể.]
Thẩm Quả Quả: …
Hoắc Đào: “Cũng khá thông minh đấy, xem ra tay nghề của em không tệ, nó đã được sửa xong rồi.”
Thẩm Quả Quả bước tới đi quanh Wall-E vài vòng.
Chiều cao tiêu chuẩn một mét sáu, rất chắc chắn, chỉ là đôi chân trông không được cân đối lắm.
“Wall-E?”
Thẩm Quả Quả không tin vào mắt mình, lại gọi tên con robot thêm một lần nữa.
[Tít, Wall-E ở đây, chị.]
Wall-E giơ tay phải, gãi nhẹ lên cái đầu máy móc của mình.
Thẩm Quả Quả nhìn thấy một chút… ngượng ngùng trên khuôn mặt của nó?
Cái gì đây…
Biểu cảm của nó thật sự phong phú quá mức.
Cô từng tiếp xúc với không nhiều robot, phần lớn đều là bảo vệ cho cơ quan hoặc làm nhân viên cửa hàng.
Có lẽ nào, những robot này khi ở riêng tư đều nhân tính hóa đến vậy sao?
Cô vừa lắc đầu vừa than thở, “Xem ra mình đã thực sự đánh giá thấp công nghệ của thời đại này rồi.”
“Wall-E à, này… hiện tại em chưa có trong hệ thống, nhớ là đừng ra ngoài nhé?”
“Nếu bị phát hiện sẽ bị bắt đi đó.”
Thẩm Quả Quả dặn dò điều quan trọng nhất.
[Tít, Wall-E nhớ rồi.]
Giọng nói máy móc của Wall-E nghe như đang rất vui vẻ.
Thẩm Quả Quả cúi xuống nhặt cục xà phòng dưới đất, đặt lại vào tay nó, xoa xoa cái đầu máy của Wall-E, rồi quay đi rửa mặt, đánh răng.
Vì tiếng “anh rể” vừa rồi, Hoắc Đào đã có ấn tượng rất tốt với Wall-E, huống chi đây lại là sản phẩm do chính tay Thẩm Quả Quả sửa chữa.
“Không tệ đâu.”
Nói xong, anh đẩy xe lăn đi vệ sinh cá nhân.
Lúc đi ngang qua sàn, vô tình làm lệch một cục xà phòng.
Wall-E lặng lẽ bước tới, cúi xuống sửa lại cục xà phòng đó cho thẳng hàng với những cục khác.
“Hahaha!”
Đang chuẩn bị bữa sáng, Thẩm Quả Quả bỗng bật cười lớn.
Hoắc Đào không hiểu chuyện gì, “Sao thế?”
Wall-E: […]
Thẩm Quả Quả chỉ vào cái chậu đựng đồ chiên, cười đến chảy nước mắt.
Hoắc Đào đi tới nhìn, thì ra là mấy miếng lòng chiên còn sót lại từ lần trước, giờ được xếp ngay ngắn thành từng chồng.
Lại còn sắp xếp theo kích cỡ nữa.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Wall-E làm rồi.
Xem ra robot nhà mình đúng là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
“Không sao… haha, cười c.h.ế.t mất…”
Thẩm Quả Quả nổi lửa lên bếp, lấy vài miếng lòng chiên, định làm món canh lòng giòn.
Nguyên liệu trong bếp đã hết sạch, ăn xong bữa này cô dự định đi một chuyến đến lò mổ dị thú, xem có thể kiếm thêm gì được không.
Đống thịt heo dự trữ cũng không còn tươi lắm.
Hôm nay đi tìm nguyên liệu, ngày mai và ngày kia sơ chế nguyên liệu, đến ngày mốt thì đi tham gia cá cược, quá hoàn hảo!
(Wall-E: Chị ơi, em có phải rất chăm chỉ không?)
(Thẩm Quả Quả: Giỏi lắm! Cho em một bông hoa đỏ!)