Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:21:55
Lượt xem: 285

Trước đây, mỗi ngày của Hoắc Đào đều bắt đầu bằng việc ngồi thẫn thờ.

Anh đẩy xe lăn ngồi trước cửa căn nhà nhỏ, nhìn chăm chăm vào bức tường thành cao cao.

Nói thật, chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Nhưng rồi cuộc sống đột nhiên thay đổi.

Trước cửa căn nhà nhỏ, có một bóng dáng bé nhỏ, ngồi xổm bên bồn nước để rửa mặt.

Ánh nắng buổi sớm vượt qua bức tường, chiếu xuống người Thẩm Quả Quả.

Cô cứ lẩm bẩm rằng tóc vướng víu quá.

Nguyên chủ chưa từng ra khỏi căn cứ, không phải chịu gió mưa, nên da dẻ trắng mịn, mái tóc đen dài bóng mượt, chăm sóc rất tốt.

Cô gom tóc lại sau tai, buộc thành một búi thấp, rồi dùng chiếc đũa inox hôm qua để cố định.

Lo lắng chiếc đũa này sẽ bị nhầm với đũa dùng ăn, cô đứng dậy rút d.a.o bếp, dùng chuôi d.a.o đập bẹt một đầu của đũa, làm dấu hiệu riêng.

Rửa mặt xong, cô véo má mình một cái, khuôn mặt mềm mại như búng ra sữa.

Rất tốt, rất mịn màng.

Lúc đập đũa thì dứt khoát bao nhiêu, bây giờ lại đáng yêu bấy nhiêu.

Hoắc Đào không tự chủ mà nhếch miệng cười.

Thẩm Quả Quả quay đầu lại thì thấy Hoắc Đào đang ở cửa, liền cười ngọt ngào với anh, “Anh rửa mặt đánh răng trước đi, em làm bữa sáng.”

Ở Thành Phong Thổ, những người khiếm khuyết như họ– không cần phải làm việc, cũng không thể ra ngoài thành chiến đấu để kiếm vật tư, và trong thành cũng không có công việc phù hợp cho họ.

Chỉ cần dựa vào dinh dưỡng dịch cũng có thể sống.

Nhưng Thẩm Quả Quả không muốn sống như thế.

Chủ nông trại xuống biển thì sao chứ?

Cuộc sống ở đây cho cô một sự tự do khác, một sự tự do để bắt đầu lại.

Mọi thứ đều là khởi đầu mới.

Cô lấy một chút mỡ gà cho vào chảo, rồi lấy ra các nguyên liệu còn thừa từ tối qua, từng thứ từng thứ cho vào chảo.

Buổi sáng thì không cần phải chiên ngập dầu.

Chiên đơn giản một chút là rất ngon rồi.

Còn có trứng gà chưa thành hình trong bụng gà rừng, lòng đỏ to cỡ nắm tay, mềm mịn và dai.

Cô cho vào chảo mỡ gà, làm thành món trứng chiên.

“Này, món này rất giàu dinh dưỡng, anh phải ăn nhiều một chút,” cô đặt cả hai lòng đỏ trứng vào bát của Hoắc Đào.

“Đây là gì thế?” Nhìn màu vàng vàng, vỏ ngoài hơi cháy xém, Hoắc Đào không biết nên ăn từ đâu.

“Đây là trứng gà, hoặc có thể gọi là… trứng phượng hoàng,” Thẩm Quả Quả lấy một chút muối rắc lên.

“Trứng phượng hoàng chưa thành hình, anh nếm thử đi.”

Nói xong, cô dùng thìa nhỏ múc một miếng lòng đỏ cho vào miệng.

Lòng đỏ giống như có thêm phô mai kem, rất mềm mịn và thơm ngon.

Nói thật, thịt và vị của loài thú biến dị này vượt xa bất kỳ loại thịt nào cô từng ăn trước đây.

Xem ra, nguyên liệu trong thế giới hoang tàn chỉ cần nấu nướng đơn giản là đã ngon rồi.

“Ngon lắm, vậy thì bắt đầu từ đây đi.”

Thẩm Quả Quả khẽ nheo mắt, nói một câu chẳng rõ đầu đuôi.

Hoắc Đào học theo cô, ăn một miếng trứng gà rừng, “Bắt đầu cái gì cơ?”

Thẩm Quả Quả mở to đôi mắt tròn xoe, trong ánh nắng sớm long lanh rực rỡ, “Bắt đầu từ việc tìm nguyên liệu đi.”

Hoắc Đào hơi mơ hồ, nhưng không cản trở việc anh ủng hộ cô, “Được, em muốn làm gì thì cứ làm, anh đều ủng hộ.”

“Tốt!”

Thẩm Quả Quả chống hai tay lên bàn, đứng bật dậy, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hoắc Đào.

“Vậy chúng ta đi nhặt rác đi!”

Hả?

Hạt Dẻ Rang Đường

Hoắc Đào: ???

Thẩm Quả Quả: “Đã nói rồi nhé, anh không được nuốt lời.”

Với cô thì chẳng có gì cả, chỉ là nhặt rác thôi, sợ gì chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-12.html.]

Tình cảnh của cô và Hoắc Đào bây giờ, lẽ nào vì tự tôn mà bỏ qua tiền bạc?

Cô không phải người như vậy.

Muốn gọi Hoắc Đào đi cùng, mục tiêu chính là để có bạn đồng hành, nếu không thì anh cứ ở nhà một mình mãi, buồn lắm.

Hoắc Đào bất đắc dĩ, gật đầu, “Được.”

Anh không sợ bị người khác cười chê, năm năm trước khi anh sống sót, đã quá quen với ánh mắt lạnh nhạt của người đời.

Hai người hào hứng, vừa ăn vừa lên kế hoạch đi đâu để nhặt rác.

Càng nói càng phấn khích.

Đang nói đến lúc cao trào, cửa ra vào có người khẽ ho một tiếng.

Khụ khụ!

Thẩm Quả Quả quay đầu lại, liền thấy Thẩm Thiên Lương và mẹ Thẩm đang đứng ở cửa.

“Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?”

Sau một đêm hòa nhập, Thẩm Quả Quả đã có thể tự nhiên gọi họ, không còn cảm giác ngượng ngùng như hôm qua.

Nhìn con gái mình lộ ra nụ cười chưa từng thấy trước đây, Thẩm Thiên Lương lặng lẽ thở dài.

Nhìn quanh căn nhà nhỏ vô cùng giản đơn, trong lòng ông càng thêm đau xót.

Đau lòng vì đứa con gái nhỏ.

Bước vào phòng, ông rút từ trong người ra một cái túi vải nhỏ, đặt lên bàn, phát ra âm thanh kim loại va chạm.

“Đây là cho con và Hoắc Đào, cầm lấy đi.”

Thẩm Quả Quả có vẻ khó hiểu, đặt đũa xuống, “Là cái gì vậy?” Cô mở túi ra, thì ra là mười lăm lọ dinh dưỡng.

Mẹ Thẩm nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt, “Cuộc sống của hai đứa khó khăn, đây là bố mẹ hỗ trợ cho các con. Đợi khi anh cả và anh hai con về, còn có thể đưa thêm cho con nữa.”

Ờ…

Thẩm Thiên Lương và mẹ Thẩm chỉ là chiến sĩ cấp thấp, mỗi người mỗi tuần tối đa chỉ nhận được năm lọ dinh dưỡng.

Ngoài phần dành cho họ, còn tiết kiệm được mười lăm lọ, không cần nói cũng biết, đây là do họ cắt giảm chi tiêu để tích góp lại.

Đối diện với tình thương như vậy, Thẩm Quả Quả có chút bối rối, không biết nên làm gì.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Đào giơ tay lên ngăn lại, “Bố mẹ, chúng con có dịch dinh dưỡng rồi, mấy lọ này hai người cứ cầm về đi, khi nào cần con sẽ bảo Quả Quả qua lấy.”

Anh không nhận cũng không từ chối thẳng.

“Hai đứa đừng khách sáo nữa.”

Thấy Thẩm Thiên Lương chưa tin, Hoắc Đào xoay xe lăn, lấy những lọ dinh dưỡng mà Thẩm Quả Quả nhận về hôm qua từ trên tủ xuống để cho Thẩm Thiên Lương xem.

Mẹ Thẩm lúc này cũng hơi yên tâm, nhìn những món đồ ăn lạ lẫm trên bàn, không nhịn được hỏi, “Hai đứa ăn gì vậy?”

“Đây là trứng gà,” Hoắc Đào chủ động giới thiệu.

“Đúng lúc, bố mẹ nếm thử tay nghề của con đi.”

Thẩm Quả Quả kéo bàn lại gần giường, để mẹ ngồi xuống mép giường, còn mình thì đứng dậy nhường ghế cho Thẩm Thiên Lương.

Thẩm Quả Quả chạy ra ngoài nhà, nhóm lửa chiên trứng, tiện thể chiên luôn lòng và gan gà còn lại.

Trong phòng, mẹ Thẩm nhìn chiếc giường lộn xộn, trông có vẻ đêm qua mọi chuyện khá thuận lợi.

Mẹ Thẩm nở một nụ cười nhẹ, nhìn Hoắc Đào càng thêm dịu dàng.

“Quả Quả dù là một người khiếm khuyết, nhưng hai anh trai trong nhà đều rất cưng chiều nó.”

“Hôn nhân do chính phủ phân phối cũng là bất đắc dĩ, nếu không chúng tôi cũng sẵn lòng nuôi nó cả đời…”

“Thôi nào, bà nói những điều đó làm gì,” Thẩm Thiên Lương có chút lo lắng nhìn Hoắc Đào.

Họ ít nhiều biết về tình cảnh của Hoắc Đào, nghĩ rằng với điều kiện hiện tại của anh, khó có thể nuôi sống một gia đình.

Nhưng vừa rồi khi thấy những lọ dinh dưỡng, họ hiểu Quả Quả chỉ có hai lọ mỗi tuần, còn lại đều là của Hoắc Đào.

Không ngờ anh cũng có chút của cải.

Giờ mẹ Thẩm nói vậy, Thẩm Thiên Lương lo rằng sẽ làm Hoắc Đào không vui.

Hoắc Đào đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của mẹ Thẩm, liền lập tức cười đáp, “Quả Quả rất tốt, đáng yêu và nhân hậu, thông minh và dũng cảm, là một đầu bếp rất có tài.”

Ừm…

Đây là con gái mình sao?

Còn đầu bếp?

Thẩm Thiên Lương và mẹ Thẩm nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ không tin.

Anh không cần phải nói dối trắng trợn như vậy đâu.

Loading...