Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 119.

Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:30:40
Lượt xem: 132

Người như Thẩm Quả Quả là thế, khi gặp việc dễ dàng thì cô sẽ tận hưởng, nhưng khi đối mặt với thử thách khó khăn, cô lại càng chiến đấu mãnh liệt hơn.

Giống như những người từng chế giễu cô trồng trọt năm xưa, cuối cùng họ đều bị cô làm cho “tát thẳng vào mặt”.

Đây là khủng hoảng lớn nhất mà cô gặp phải kể từ khi đến đây.

Đáng ghét hơn nữa là, đối phương thậm chí còn công khai danh tính khiếm khuyết mà cô căm ghét nhất.

Dù không nói rõ tên, nhưng đến ngày thi đấu của cuộc cá cược, chẳng phải ai cũng sẽ biết cô - Thẩm Quả Quả - là một người khiếm khuyết hay sao?

Thật độc ác!

Như vậy vẫn còn chưa đủ, họ Lý đó e là không chỉ muốn đuổi cô ra khỏi căn cứ, mà có khả năng lớn là còn muốn lấy mạng cô!

Hừ!

Thẩm Quả Quả bừng lên ý chí chiến đấu chưa từng có.

Nghe cô giải thích, Mã Văn Tài cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, “Quả Quả, nếu em không muốn thi nữa…”

“Không,” Thẩm Quả Quả mỉm cười ngọt ngào, “Thi chứ, không chỉ thi mà còn phải thắng, phải khiến bọn họ tâm phục khẩu phục!”

Đây là lần đầu tiên Mã Văn Tài cảm thấy nụ cười ngọt ngào của Thẩm Quả Quả… cũng có phần đáng sợ.

Hoắc Đào nắm tay cô, “Anh ủng hộ em, cho dù thua, anh vẫn sẽ đứng chắn trước mặt em, đừng lo.”

Ừm.

Thẩm Quả Quả gật đầu, kéo Hoắc Đào đi về phía đám đông.

“Này, này, này, em định làm gì vậy?” Mã Văn Tài vội vàng đuổi theo.

“Cược chứ!”

“Mã đại ca, anh cũng đến đây đi, đời người không có nhiều cơ hội cá cược ăn lớn đâu… lỡ qua mất thì không còn đâu…”

Thẩm Quả Quả không quay đầu lại, cùng Hoắc Đào chen vào đám đông.

Chàng thanh niên đứng ngây ra, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng phượng hoàng, run rẩy chỉ tay, “Cô, cô… lại dám cược cho chính mình à…”

“Nhưng cũng phải thôi, lỡ qua mất thì không còn nữa…”

Nói xong, cậu ta cũng chen vào.

Trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một màn hình LED hiển thị tỷ lệ cược.

Lý đầu bếp thắng: 1:1.2

Người khiếm khuyết thắng: 1:80

Hòa: 1:5

(Tỷ lệ này mình không tính toán chính xác, không có căn cứ khoa học, mọi người không cần bận tâm.)

Ôi, đúng là khinh người quá đáng.

Thẩm Quả Quả ghé vào tai Hoắc Đào thì thầm vài câu, sau đó Hoắc Đào giơ vòng tay lên, “Tôi đặt cược người khiếm khuyết thắng, năm vạn tinh tệ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Ồ!

Toàn trường lặng ngắt…

Mọi người lập tức im lặng.

Tỷ lệ cược 1:80, nếu Thẩm Quả Quả thắng, Hoắc Đào sẽ thu về bốn triệu tinh tệ.

Mã Văn Tài hít thở dồn dập, “Tôi cũng cược… ba vạn tinh tệ!”

Thẩm Quả Quả sẽ thua sao? Mã Văn Tài cảm thấy không đâu.

【Tít, chuyển khoản thành công】

【Tít, chuyển khoản thành công】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-119.html.]

Khi âm báo chuyển khoản vang lên từ thiết bị của người đàn ông râu quai nón, những người cá cược bắt đầu náo nhiệt.

“Đúng là điên thật! Nhưng mà thôi, đặt cược cho tôi 100 tinh tệ vào người khiếm khuyết thắng đi.”

“Tôi cược 30!”

Có người hiểu ra và tham gia đặt cược, hy vọng sẽ ăn lớn với số tiền nhỏ.

Ngoại trừ hai khoản cược lớn của Hoắc Đào và Mã Văn Tài, những người khác chỉ cược những khoản nhỏ lẻ.

Chàng thanh niên cũng dùng 100 tinh tệ mới có được để đặt cược.

Tham gia vào mới thấy cảm giác thật khác biệt.

Lúc này, Thẩm Quả Quả chỉ mong có thể mọc cánh bay về nhà ngay.

Cô muốn tranh thủ thời gian sửa chữa robot, còn ba ngày nữa, cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận thi đấu với Lý đầu bếp.

Bốn người họ lại cùng nhau đi tới cổng ra.

Khi tới, Khuất Phó lạnh lùng như không quen biết ai, bấm vài nút trên tường.

Bức tường gạch xanh mở ra, và Mã Văn Tài dẫn Thẩm Quả Quả cùng ba người kia ra ngoài.

Bên ngoài đã có người khác trông coi, chỉ thoáng liếc khi thấy họ ra khỏi cửa.

“Đừng để ý tới hắn, Khuất Phó là vậy đấy, hắn thích đứng ngoài trông coi. Mỗi khi đổi ca vào trong là lại có thái độ như thế.”

Thẩm Quả Quả che miệng cười nhẹ, “Hiểu rồi, ở ngoài dễ nhận tiền boa mà.”

“Hôm nay cảm ơn anh nhiều, Mã đại ca.”

“Ấy, giữa chúng ta, đừng nói những lời này!” Mã Văn Tài còn việc cần làm nên chia tay họ ngay khi ra khỏi phố Phong Tình.

Thẩm Quả Quả dừng lại, nhìn chàng thanh niên còn đi theo phía sau, “Nói xong tin tức của cậu thì cậu có thể đi rồi.”

Cô muốn nhanh chóng trở về nhà.

Chàng thanh niên thu lại vẻ mặt cợt nhả, nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng không có camera trên đầu, rồi hạ giọng nói, “Trận đại chiến vùng hoang mạc lần này sẽ được tổ chức ở khu vực bức xạ phía đông, nghe nói ở đó xuất hiện một vùng đất sạch.”

Đất sạch?

Thẩm Quả Quả nhìn Hoắc Đào, từ phản ứng của anh mà đoán ra “đất sạch” rất hiếm có.

Cô lặng lẽ ghi nhớ điều này.

“Tin tức quan trọng như vậy, làm sao cậu biết được?”

“Tôi…” Chàng thanh niên sững lại, mím môi, “Tôi nói cho cô, nhưng cô tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.”

Thẩm Quả Quả gật đầu, “Cậu nói đi.”

“Là con trai của đội trưởng Mã, Mã Liễu Yên nói đấy.”

“Mã Liễu Yên?” Tên như vậy chắc chắn là con trai à, nghe giống tên con gái hơn ấy? Sao lại liên quan đến con trai của đội trưởng Mã?

Thấy Thẩm Quả Quả đầy vẻ nghi hoặc, chàng thanh niên thở dài.

“Không biết cũng phải, con trai đội trưởng Mã đã đi căn cứ liên bang từ tám năm trước. Tôi nghe lén được cuộc nói chuyện của hắn với người khác mới biết được tin này.”

“Ơ… không còn thời gian nữa, tôi phải đi đây.”

“Cảm ơn cô vì số tinh tệ!”

Chàng thanh niên nhảy nhót, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Đội trưởng Mã - Mã Liễu Yên - căn cứ liên bang - đại chiến hoang mạc - đất sạch…

Tin tức nghe có vẻ liền mạch, nhưng chàng thanh niên này vẫn cứ như tên ngốc.

“Đi thôi, chẳng liên quan đến chúng ta, về nhà sửa robot nào!”

Hai người mang theo đống robot hỏng hóc mới mua cùng niềm hy vọng về cuộc thi, trở về nhà.

Loading...