Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 115.

Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:07:23
Lượt xem: 106

Cánh cửa rộng mở làm bằng kim loại, nhưng khung cửa lại là gỗ, điều này vô cùng hiếm thấy ở Thành Phong Thổ. Chỉ riêng khung cửa này đã đủ mua được vài căn nhà trong thành rồi. Độ sang chảnh như ở thế giới trước, một cửa hàng nào đó mà dùng vàng ròng 999 để trang trí, hơn nữa còn là vàng nguyên khối.

“Đây là…”

Mã Văn Tài cười vui vẻ, bước qua cánh cửa mở toang. Robot ở cửa thậm chí không thèm nhìn hắn. Bước vào là một sảnh lớn với cầu thang bộ, mùi ẩm thấp và u ám xộc vào mũi. Thẩm Quả Quả nhìn lướt qua, cảm giác giống kiểu chung cư, các cánh cửa phòng sát nhau, chắc bên trong cũng không rộng rãi gì. Từ tầng trên còn vọng xuống những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

Mới sáng sớm mà…

Bất kể nhìn từ góc nào, nơi này đúng là một “khu phố đèn đỏ” tiêu chuẩn. Thật không ngờ ở thế giới hoang tàn này mà ngành nghề này vẫn phát triển như vậy. Mã Văn Tài từng nói, tất cả những ai ra vào nơi này đều phải đăng ký vòng tay, nghĩa là chính phủ cũng biết đến khu phố phong tình này chứ gì?

Vừa lúc đó, cánh cửa một phòng trên tầng hai mở ra, một người phụ nữ ăn mặc hở hang đang ôm một người đàn ông không cài khuy áo, vừa cười vừa cùng nhau đi xuống. Người đàn ông móc ra hai ống dinh dưỡng nhét vào n.g.ự.c người phụ nữ.

“Tối gặp nhé.”

Hắn cười, sờ eo cô ta một cái rồi quay người bước đi. Người phụ nữ lấy hai ống dinh dưỡng ra khỏi ngực, vừa lúc nhìn thấy người bên dưới.

“Ôi, đội trưởng Mã… lâu rồi không gặp, em nhớ anh lắm đó.”

Cô ta vòng tay quanh cổ Mã Văn Tài, không thèm để ý có ai đứng đó, cứ thế ôm lấy hắn. Mã Văn Tài ngượng ngùng, nhanh chóng gỡ người phụ nữ xuống.

Người phụ nữ liếc mắt một cái, khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Đào, ánh mắt cô ta sáng lên. Gương mặt đầy vẻ nam tính, chỉ tiếc là ngồi trên xe lăn. Nhưng mà… chơi trò xe lăn cũng thú vị đấy chứ.

“Đội trưởng Mã, hôm nay định dẫn bạn mới cùng chơi à?”

Mã Văn Tài lập tức vẫy tay, đẩy cô ta lên cầu thang, “Hôm nay không có phần cô, tôi vào trong kia.”

Người phụ nữ ngẩn ra, “Thôi được, chúc may mắn nhé.”

Nói xong, cô ta cười khúc khích đi lên lầu, dáng đi uốn éo, đến mức Thẩm Quả Quả nghĩ rằng, nếu Bạch Tố Trinh có ở đây, chắc cũng phải gọi một tiếng “chị.”

Mã Văn Tài gãi đầu bối rối, lúng túng giải thích, “Tôi không quen cô ta đâu.”

“Hiểu mà.”

Thẩm Quả Quả gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Mã Văn Tài dẫn cả hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong. Ở góc của đại sảnh, có một chiếc bàn thấp, nơi một người đàn ông vừa lùn vừa gầy đang gục đầu ngủ gà ngủ gật.

Người đàn ông này trông không đoán được tuổi, nhưng chắc chắn không còn trẻ. Ông ta buộc một chỏm tóc nhỏ ngược lên trời, mặt tỏ vẻ rất gian tà, không biết đang mơ thấy gì.

Mã Văn Tài gõ tay lên bàn, “Khuất Phó! Khuất đồi bại!”

“Hả?”

Khuất Phó lập tức giật mình nhảy dựng lên, xoa xoa mắt, “Đội trưởng Mã, sao cậu lại dọa người ta thế?”

Thẩm Quả Quả nhướn mày, nghĩ thầm cái tên “Khuất đồi bại”… thật quá phù hợp…

“Tôi dẫn bạn tới xem chút,” Mã Văn Tài chỉ vào Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ở sau lưng.

Khuất Phó nhìn hai người từ đầu đến chân. Đôi mắt ti hí sáng lên đầy hứng thú, như thấy được báu vật, “Vào thì vào được, nhưng hiện tại người phụ trách chưa đến… là… là…”

Mã Văn Tài không phải lần đầu dẫn người vào đây, anh hiểu ý ngay. Anh đưa cổ tay chạm nhẹ vào cổ tay Khuất Phó.

[Tít, chuyển khoản thành công]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-115.html.]

Khuất Phó nhìn vào cổ tay, cười hớn hở như khỉ, rồi nhảy xuống khỏi ghế, bấm vài nút trên bức tường gạch xanh phía sau.

Một tiếng “cạch” vang lên.

Một khe hở trên tường gạch hiện ra, Khuất Phó dùng sức đẩy mở cửa, rồi cúi chào và làm động tác mời.

“Ba vị đại gia, xin mời vào bên này.”

Mã Văn Tài đi trước, Thẩm Quả Quả đẩy Hoắc Đào đi theo vào.

Cửa ẩn trên tường gạch đóng lại sau lưng ba người với một tiếng “rầm”.

Thế giới như dừng lại trong thoáng chốc, rồi tiếng ồn ào, hơi ẩm và mùi mồ hôi xộc vào mặt.

Nơi này như một thế giới khác vậy.

Đây là một căn phòng cực kỳ lớn, với chiều cao hiện tại của Thẩm Quả Quả, cô không thể nhìn thấy hết. Không có gian ngăn, cũng không có sạp hàng, mọi người túm tụm lại thành từng nhóm, lộn xộn như một khu chợ.

Trên tường là một hàng bóng đèn vàng mờ mờ.

Không khí ngột ngạt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ngẩng đầu nhìn lên, trần nhà cao vút chỉ có bốn chiếc quạt thông gió nhỏ đang quay chậm chạp.

Thẩm Quả Quả âm thầm cảnh giác.

Mã Văn Tài nói rằng chợ đen này là nơi chính phủ không biết đến, cô có chút nghi ngờ.

“Chúng ta tìm nơi để mua phế liệu của robot ở đâu?”

Thẩm Quả Quả khẽ hỏi.

Mã Văn Tài đảo mắt nhìn quanh, “Không rõ, thông thường ngày nào cũng có, nhưng thời gian không cố định. Hy vọng chúng ta không xui xẻo.”

Ba người chen qua đám đông.

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào lần đầu đến chợ đen, nên tò mò nhìn quanh.

“Một quả trái cây thần thánh, ai trả giá cao sẽ được!”

“Tôi muốn, tôi muốn!”

Trái cây thần thánh?

Nghe vậy, Thẩm Quả Quả ngay lập tức ngó nghiêng tìm kiếm, qua cánh tay của vài người, cô nhìn thấy một người đang cầm một quả thanh long cỡ lớn.

“Cái này…”

“Quả Quả, tôi nói cô nghe, trái cây thần thánh kia cô đừng có mà tin, lớp vỏ ngoài chỉ có màu giống lửa thánh nữ thôi, bên trong chẳng ngon lành gì.”

“Anh ăn rồi à?” Thẩm Quả Quả vừa đẩy Hoắc Đào vừa theo bước Mã Văn Tài.

“Ăn rồi, ăn cả quả. Thứ đó có độc, ăn xong đau bụng.”

Mã Văn Tài khoát tay, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường cái gọi là trái cây thần thánh ấy.

Loading...