Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:14:23
Lượt xem: 136
Đặc biệt là sau khi xem qua camera giám sát, người đến giao mô hình là một gương mặt lạ, khiến hắn lập tức nhen nhóm hy vọng, cố gắng nhẫn nhịn đến hôm nay khi giao hàng mới đến gặp.
Thẩm Quả Quả vẫy tay, “Tôi đâu phải là kỹ sư cơ khí.”
Hả?
Người đàn ông cao gầy như bị sét đánh.
Có thể làm ra mô hình tinh xảo như thế, anh ta còn tưởng ít nhất cô cũng là một kỹ sư cơ khí trung cấp.
“Nhưng… nhưng…”
Anh ta lắp bắp mãi, nhưng không nói thêm được lời nào.
Thẩm Quả Quả cười tươi bảo Hoắc Đào thanh toán nốt số tiền còn lại và tiễn người đàn ông ra cửa.
Người đàn ông cao gầy ngẩn ngơ, đứng ngoài cửa chần chừ, đến khi robot nhắc nhở, mới cà nhắc rời đi.
Vừa rồi trong sân nhỏ, hắn chỉ đi vài bước nên không ai để ý điều gì.
Nhưng lúc này, trên phố, dáng đi kỳ lạ của hắn thu hút không ít sự chú ý.
Thẩm Quả Quả nhìn qua đã nhận ra ngay đây là do chân dài ngắn bẩm sinh, không thể chữa được.
Cô không muốn tham gia bất kỳ cuộc kiểm tra chính thức nào nữa, thôi làm kỹ sư cơ khí đi.
Đóng cửa lại, cô bắt đầu chỉ huy Hoắc Đào sắp xếp những món đồ nội thất.
“Bàn thức ăn lớn này, đặt cạnh cửa sổ. Cái quầy nhỏ thì đặt vào vị trí sâu hơn… giá để hàng đặt cạnh quầy bar, dựa vào tường là được.”
“Bàn hai người đặt ở ngoài, bàn bốn người đặt bên trong.”
Hoắc Đào ngồi trên xe lăn, dùng sức hai tay, đặt bàn thức ăn bằng sắt vào đúng vị trí đã chỉ định.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bàn thức ăn có dạng chữ L, từ bên ngoài cửa sổ của cửa tiệm có thể nhìn thấy đồ ăn trưng bày. Nếu mở cửa sổ ra, khách có thể chọn món ngay tại đó.
Cũng có thể vào trong để chọn.
Trên giá để hàng, cô đặt vài hộp sắt đựng đồ ăn mang đi và các khay, bát đĩa.
Còn về quầy nhỏ… cũng cần có chỗ để nhân viên nghỉ ngơi chứ…
Đúng rồi!
Nhân viên!
Lúc rảnh rỗi cô có thể trông coi phía trước, nhưng cô thích ở phía sau để nấu đồ ăn ngon hơn.
“Hoắc Đào, em nghĩ chúng ta cần một nhân viên phục vụ.”
“Nhân viên phục vụ? Có nên mua một robot không?” Hoắc Đào chỉ nghĩ đến phương án này, anh không muốn trong cửa tiệm lại thuê thêm một người nữa.
“Hả?”
Thẩm Quả Quả chớp mắt, “Robot… cũng đúng, robot tiện lợi, ở đây mọi người đều đã quen với phục vụ bằng robot rồi…”
Sau khi đi quanh cửa hàng hai vòng, cô bỗng nhớ ra điều gì đó.
Chạy vào phòng khách của ngôi nhà nhỏ, cô mở chiếc chậu lớn.
Nhìn vào robot nằm bên trong, cô chìm vào suy nghĩ.
Hoắc Đào đi theo, “Nó là đồ phế liệu rồi, dù có sửa được, vấn đề lớn là làm sao thay hệ thống.”
“Đúng vậy, trước đây nó làm bảo vệ cho chính phủ, giờ phải chuyển thành robot phục vụ… Thôi, trước tiên chúng ta cứ sửa xem sao, nếu không sửa được thì tính sau.”
Thẩm Quả Quả rất tiếc nuối, cô thật sự rất thích robot này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-113.html.]
“Ngày mai chúng ta ra chợ đen xem thử, hy vọng có thể tìm được linh kiện phù hợp.”
“Nào, giúp em treo bức tranh nhé,” Thẩm Quả Quả vẫy tay, lại phủ tấm vải lên đầu con robot.
“Tranh? Tranh gì vậy?”
“Chính là cái này!” Thẩm Quả Quả lấy ra một tấm kim loại lớn từ xe đẩy bên ngoài, là bức tranh kim loại cô nhặt được ở bãi phế liệu trước đây.
“Anh không thấy nó rất đẹp sao? Chỉ là bị rỉ sét một chút thôi mà.”
Hoắc Đào gật đầu, cầm bức tranh lên, những đường vân trên đó phản chiếu ánh sáng dịu dàng, “Đúng là đẹp thật. Em muốn treo ở đâu?”
“Ừm… treo lên bức tường sau bàn thức ăn nhé.”
Thẩm Quả Quả đóng vài cây đinh lên tường, rồi treo bức tranh lên.
Lúc này, cả hai mới phát hiện, khi thay đổi góc nhìn, những bông hoa lớn trên bức tranh lại hiện ra với các trạng thái khác nhau: nụ hoa chưa nở, rồi đến hoa đang nở rộ…
“Người tên Sơn Đại Cư Sĩ này chắc chắn là một nhân vật tài ba.”
Thẩm Quả Quả cảm thán một câu.
Phải biết rằng, ở nơi này, nhiều kiến thức văn hóa cơ bản đã bị đứt đoạn, vậy mà lại có người sáng tạo ra bức tranh quang học này. (Tranh quang học: một bề mặt mà khi nhìn từ các góc độ khác nhau có thể thấy các hình ảnh khác nhau.)
Bức tường gạch xanh, nền xi măng, đồ nội thất bằng kim loại màu bạc, cộng thêm bức tranh kim loại này.
Tựa như đột nhiên xuyên không đến một hành tinh hoang tàn trong thế giới tương lai nào đó.
Thẩm Quả Quả vô cùng yêu thích.
Cô gỡ bức tranh xuống, ngâm nó vào một chậu nước xà phòng lớn, hy vọng sau một hai ngày có thể tẩy hết lớp rỉ sét.
Khoảng tám giờ tối, Thẩm Thiên Lương và Lam Cầm trở về sau một chuyến đi dài.
“Bố, mẹ, thế nào rồi? Bốn người kia có dùng được không?” Hoắc Đào rót nước cho hai người.
Lam Cầm tươi cười nhận lấy cốc nước, “Dùng tốt lắm, cũng nhờ có con và Quả Quả.”
Bữa tối đơn giản là một nồi canh tiết thỏ.
Tiết thỏ đông lại thành từng khối, cắt thành miếng cỡ đậu phụ, hương vị tương tự với canh tiết heo.
Thẩm Quả Quả đơn giản kể về kế hoạch đi chợ đen ngày mai.
“Bố cứ tưởng chợ đen chỉ là lời đồn thôi, không ngờ lại có thật,” Thẩm Thiên Lương dù có chút lo lắng nhưng cũng không cản, chỉ căn dặn hai vợ chồng trẻ chú ý an toàn.
Sau bữa cơm, Thẩm Thiên Lương gửi địa chỉ mới cho hai người con trai.
Đợi mãi vẫn không thấy hồi âm.
Lam Cầm thở dài, “Có lẽ vẫn chưa vào khu vực có sóng, nói là sẽ về, mà mấy ngày rồi chẳng thấy tin tức.”
“Con cái lớn rồi, tự có chừng mực, đừng lo lắng quá.”
Thẩm Thiên Lương ôm Lam Cầm lên lầu nghỉ ngơi.
Thẩm Quả Quả đẩy Hoắc Đào đi dạo quanh sân để tiêu cơm… chuẩn bị lát nữa đi tắm, châm cứu, rồi đi ngủ.
…..
Lý gia.
Lý đầu bếp nằm nửa người trên chiếc ghế trường kỷ trong phòng khách, trên đầu quấn khăn, sắc mặt không mấy tươi tỉnh.
Thẩm Thiên Hành ngồi ghé trên ghế, m.ô.n.g hơi nhô lên.
Thẩm Á Chi và Thẩm Á Thực chỉ có thể đứng sang một bên.
“Cậu nói Thẩm Quả Quả đó là chi thứ mà nhà anh đã đuổi đi?” Nói cả buổi, Lý đầu bếp chỉ có hứng thú với tin này.