Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 470

Cập nhật lúc: 2025-02-17 20:30:19
Lượt xem: 80

Chuyện này, Thẩm Quả Quả cũng có chút tư lợi riêng.

Cô cũng muốn thành lập một đội xe, nhưng thứ nhất là không có xe, thứ hai là không có người, thứ ba là không thể nào bằng việc có sự đảm bảo từ phía chính phủ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù sao thì mục đích cuối cùng của cô là đưa xà phòng Quả Quả, ẩm thực Quả Quả, và trang trại Quả Quả ra ngoài căn cứ. Đội xe do ai thành lập cũng không quan trọng.

Tại cổng Đông, người do Chu Quảng Bình sắp xếp đang lái xe, cầm loa lớn hô lớn:

“Đi căn cứ Liên bang, nửa tiếng nữa khởi hành, có ai không?”

“Có hàng hóa không?”

“Người và hàng giá như nhau!”

Mấy người trong đoàn khảo sát đeo hành lý, định đi bộ trở về, nhưng khi đến cổng thành thì không bước tiếp được nữa.

Không còn cách nào khác, tiếng hô này quá hấp dẫn.

Người phụ trách bước lên hỏi:

“Đến căn cứ Liên bang thật sao?”

“Đúng vậy, tôi cách vài ngày lại chạy một chuyến, chở người và hàng hóa, kiếm chút tiền.” Người này là một tay chân đắc lực của Chu Quảng Bình.

Mấy ngày trước, khi Thẩm Quả Quả bên kia bán xe, chính phủ đã tổ chức một đợt học lái xe miễn phí.

Khi đó, nhiều đội trưởng và binh sĩ cảm thấy xe quá ít, học làm gì cho mất thời gian. Họ thà tham gia xây dựng tân thành để kiếm tinh tệ còn hơn.

Chỉ có mỗi người này, vì đã từng đến căn cứ Liên bang nên tầm nhìn rộng hơn, lập tức đăng ký học lái xe.

Khi ấy, không ít đồng nghiệp cười nhạo anh ta, nhưng kết quả là chỉ vài ngày sau, bất kể lãnh đạo cấp cao nào cần xe, đều gọi anh ta làm tài xế.

Chức vụ của anh ta cũng được thăng một bậc.

Những người khác hối hận không kịp!

Giờ đây, anh ta lại nhận nhiệm vụ trực tiếp từ Chu Quảng Bình.

Anh ta đồng ý ngay, vui vẻ nhìn mấy người trước mặt.

Người phụ trách đoàn khảo sát hỏi:

“Chúng tôi sáu người đi căn cứ Liên bang, tính phí thế nào?”

“Sáu người? Vậy các vị có thể bao cả xe, mỗi người 2000 tinh tệ, ba ngày là đến nơi.”

“Được.”

Số tinh tệ này với họ không đáng là bao, quan trọng là tiết kiệm thời gian và công sức.

Tuy nhiên, họ chỉ có thể ngồi ở thùng xe phía sau, trong đó còn có một robot trang bị s.ú.n.g – tài xế nói đó là nhân viên an ninh.

Vừa tiễn đoàn khảo sát đi, Chu Quảng Bình đã bị gọi đến văn phòng của Tề Đông Phương.

Nghe Thẩm Quả Quả đề xuất thành lập đội xe chính thức, anh ta lập tức giơ cả hai tay đồng ý.

Đội xe cần bao nhiêu xe, chi phí thế nào, đi những tuyến đường nào, vấn đề an toàn, phân chia trách nhiệm v.v… Có rất nhiều chi tiết.

Thẩm Quả Quả nêu ra vấn đề, Chu Quảng Bình phụ trách lập kế hoạch, Hoắc Đào bổ sung, cuối cùng Chu Quảng Bình quyết định.

Một cái tên mộc mạc giản dị – “Đội xe chính thức Hoa Hạ An Thành” – ra đời.

Tiếp theo là chờ xe.

Về người phụ trách đội xe, Chu Quảng Bình đã có sẵn ứng viên:

“Đợi người lái xe đưa đoàn khảo sát về, hai người gặp mặt thử. Nếu thấy đáng tin, thì giao cho anh ta phụ trách.”

Thẩm Quả Quả không có ý kiến.

Trong lòng cô nghĩ: “Hehe, đợi đấy mà xem, đến khi bầu trời xanh, mây trắng và trang trại của mình hút hết đám nhà giàu Liên bang đến đây.”

Việc chính phủ lập đội xe không hề giấu giếm. Chẳng bao lâu, các thế gia đều nghe tin.

Lần này, ai cũng học được bài học, phải tích cực, phải tranh thủ thì mới có tiền kiếm.

Từng người một chạy đến văn phòng của Tề Đông Phương.

“Đại nhân, xe sản xuất từ nhà chúng ta tất nhiên phải dùng, chỉ là phải đợi thôi!”

“Hay là chúng ta mua tạm một lô xe từ căn cứ khác trước đã.”

Tề Đông Phương đau đầu, chỉ nói một câu: “Không có ngân sách.”

“Đừng mà, chính phủ không có ngân sách, chúng tôi góp tiền chung chẳng phải là được sao?”

“Ngài gọi kế toán Eva đến tính xem, cần bao nhiêu tinh tệ, chia đều cho mọi người là xong.”

Bây giờ ai cũng biết Eva giỏi tính toán cỡ nào, thỉnh thoảng còn nhờ nó giúp làm sổ sách.

Công việc vốn phải mất vài ngày, mà cô người máy nhỏ này chỉ cần chưa đến nửa tiếng đã hoàn thành.

Nhờ vậy, Eva kiếm được không ít tinh tệ.

Tề Đông Phương nhìn bọn họ, nụ cười trên mặt nhưng không có chút thành ý.

Lúc trước khi xây dựng tân thành, những người này chẳng nhìn ra tiềm năng, bắt họ bỏ tiền mua đất chẳng khác nào đòi mạng.

Giờ ngửi thấy cơ hội, lại bày ra cái bộ dạng trơ trẽn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/470.html.]

“Nhưng các người bỏ vốn thì nhằm mục đích gì? Đội xe chắc chắn sẽ thuộc về chính phủ,” Tề Đông Phương bắt đầu đào hố.

Các thế gia biết rõ như vậy nhưng vẫn sẵn lòng nhảy vào.

“Đương nhiên rồi, đội xe thuộc chính phủ thì chúng tôi mới yên tâm.”

“Chúng tôi chỉ cần chiếm một chút tỉ lệ nhỏ thôi.”

“Vậy cũng được.”

Chiến lược của Tề Đông Phương đối với các thế gia hiện giờ là “vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia”.

Ông vừa muốn lấy tinh tệ của họ, vừa muốn giữ danh nghĩa chính phủ.

Bất kể thế gia nào, kể cả Hầu gia hay Trương gia, cũng đừng mong chiếm chút lợi lộc từ tay ông.

Thẩm Quả Quả vừa nghỉ ngơi được mấy ngày thì nghe tin đội xe chính thức đã thành lập xong.

“Xong rồi sao?”

“Nhanh quá vậy!”

Hoắc Đào giải thích nguyên nhân, Thẩm Quả Quả cảm thán:

“Cổ nhân nói đúng thật, thiên hạ nhốn nháo cũng chỉ vì lợi lộc mà thôi!”

“Câu đó nghĩa là gì?”

Hoắc Đào không hiểu, Thẩm Quả Quả liền dịch lại cho anh nghe.

Hai người ngồi trong sân đùa giỡn một lúc.

Tít tít——

Vòng tay của Thẩm Quả Quả reo lên.

Cô mở ra xem, là tin nhắn của Chu Quảng Bình:

“Quả Quả, xảy ra chuyện rồi, em đến văn phòng anh ngay.”

Thẩm Quả Quả lập tức thu lại nụ cười.

Ý của Chu Quảng Bình là không cần dẫn Hoắc Đào theo. Nếu không thể để Hoắc Đào biết, vậy chỉ có thể liên quan đến chuyện của Trương Văn Quyên.

Cô nhắn lại một chữ “Được”.

Sau đó, cô hôn lên má Hoắc Đào:

“Chu đại ca gọi em, em qua xem sao.”

Hoắc Đào nắm tay cô, nhìn cô vài giây rồi nói chắc nịch:

“Là chuyện của Trương Văn Quyên đúng không?”

“Anh biết rồi?” Lần này đến lượt Thẩm Quả Quả kinh ngạc.

Hoắc Đào đứng lên, khoác áo cho cô, không giải thích nhiều:

“Anh biết, thế thôi. Không sao, chúng ta cùng đi.”

Họ lái xe đến trung tâm chỉ huy, đi thẳng vào văn phòng Chu Quảng Bình.

Thấy Hoắc Đào cũng đến, Chu Quảng Bình nhất thời không biết nên nói gì.

“Không sao đâu, Chu đại ca. Tôi biết hết rồi, xảy ra chuyện gì vậy?” Hoắc Đào chủ động giải thích.

Chu Quảng Bình ngồi xuống ghế, nhìn về phía Thẩm Quả Quả:

“Theo lời em dặn, anh đã sắp xếp một vệ sĩ và một robot để đưa Trương Văn Quyên đi.”

“Căn cứ phía Đông và Nam chắc chắn không được, căn cứ phía Tây thì quá xa, nên anh chọn một căn cứ ở phía Bắc.”

“Khoảng cách từ đây đến đó đi bộ mất bốn, năm ngày. Không có ai giúp, bà ta chắc chắn không quay lại được.”

“Gần đây anh bận nên không để ý đến chuyện này. Hôm qua nhớ ra, anh liền kiểm tra tình hình.”

Chu Quảng Bình hít sâu một hơi:

“Tín hiệu sinh tồn trên vòng tay của vệ sĩ đã biến mất.”

“Robot cũng không quay về.”

Thông thường, tình huống này có nghĩa là cả vệ sĩ và robot đều đã gặp chuyện.

“Có khi nào họ gặp chuyện trên đường không?” Thẩm Quả Quả suy đoán.

Chu Quảng Bình đứng dậy, nói tiếp:

“Anh cũng lo như vậy nên tối qua đã cử thêm hai vệ sĩ và hai robot nữa ra ngoài, và vừa nhận được tin.”

“Tín hiệu sinh tồn của họ cũng biến mất.”

“Anh đích thân đến Cục Quản lý Nhân khẩu để kiểm tra.”

Sự việc nghiêm trọng hơn họ tưởng rất nhiều. Chu Quảng Bình không báo cáo cho Tề Đông Phương ngay lập tức vì đây là chuyện riêng của Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào.

Anh ta muốn bàn với Thẩm Quả Quả trước.

“Chẳng lẽ phía Bắc đã xảy ra chuyện?”

Đây là khả năng duy nhất mà Thẩm Quả Quả có thể nghĩ tới lúc này.

Loading...