Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 449

Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:21:12
Lượt xem: 85

Một chiến binh sơ cấp bình thường muốn thăng cấp, trong mười người chỉ có ba người thành công.

Huống hồ, Thẩm Nhị Hoa lại là một người tàn tật.

Người khác thăng cấp cũng không thấy cao lên, vậy mà Nhị Hoa ở tuổi này sau khi thăng cấp lại cao thêm hẳn nửa cái đầu, thật sự rất không dễ dàng.

“Anh hai, anh đã chịu khổ nhiều rồi.”

“Đều qua cả rồi,” Thẩm Nhị Hoa cười ngây ngô, nói chuyện vài câu với Hoắc Đào.

Lúc này Thẩm Quả Quả mới kịp hỏi, “Chuyện mấy chiếc xe là sao vậy?”

“Ồ, anh nhận được tin nhắn em bảo anh về, cũng nhận được thư em gửi cho chú Lưu. Chỉ là thư còn chưa kịp gửi đi, thì chú Lưu đã cho người đến căn cứ Hồng Động rồi.”

“Cùng đến có cả mười chiếc xe đó.”

“Chú Lưu nói, đoán là em sẽ cần, nên sau khi các em rời đi, chú và công chúa Hồng Anh đã bắt đầu đi khắp nơi mua xe, mua được mười chiếc rồi gửi đến chỗ Mã Tam.”

“Lần này đúng lúc mang về luôn.”

Ồ, chú Lưu thật tốt quá!

“Thế Mã Tam đâu rồi?” Thẩm Quả Quả nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy ai.

Thẩm Nhị Hoa giải thích, “Anh ấy về không ở lâu được, tranh thủ dẫn người đi tham quan rồi. Lần này về còn mang theo vài người nữa.”

“Em không biết đâu, tin tức về Thành Phong Thổ có bầu trời xanh mây trắng đã lan truyền khắp căn cứ Hồng Động.”

Mấy người nói chuyện thêm một lúc, Thẩm Đại Thụ và Hứa Diễm đang làm việc bên ngoài cũng quay về.

Hai anh em vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau thật chặt.

“Về là tốt rồi!”

Thẩm Nhị Hoa đã về, sau này có nhiều cơ hội cùng ăn cơm. Nhưng bên phía Mã Tam thì không đợi được.

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào tạm biệt mọi người, trở về sân nhỏ, hẹn Mã Tam cùng những người anh dẫn về đến nhà.

Chu Tiểu Áp, đang bận rộn trong cửa tiệm, rất tinh ý.

Cậu ta đã gặp Mã Tam hai lần.

Thấy Wall-E cũng không có nhà, cậu chủ động bày hai bộ bàn ghế trong sân, chuẩn bị một số món ăn sẵn từ tiệm đồ ăn ngon.

Bên cạnh Mã Tam còn có robot mà Thẩm Quả Quả từng đưa cho. Anh vui vẻ lấy một món đồ nhỏ từ trong túi da thú ra, đưa cho Chu Tiểu Áp.

“Tiểu Áp, đây là đồ chơi nhỏ ở căn cứ Hồng Động, mang về cho cậu chơi.”

Hì hì, mắt Chu Tiểu Áp sáng rực lên.

“Mời ngồi, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện nhé.” Thẩm Quả Quả quét mắt qua những người Mã Tam dẫn về, gồm cả Mã Tam là tổng cộng mười người, ai cũng rất kính cẩn.

Nghe lời Thẩm Quả Quả, tất cả cùng ngồi xuống.

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào rửa tay xong, cũng ngồi vào bàn.

Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào và Mã Tam ngồi chung một bàn, những người khác ngồi bàn còn lại.

Mã Tam nhìn hai người, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và kính phục, “Ông chủ, tôi vừa dẫn mọi người đi xem bầu trời xanh, thật sự rất tuyệt, ánh nắng mặt trời cũng quá dễ chịu.”

“Bà chủ ông chủ thật lợi hại!”

Mã Tam giơ ngón cái lên.

Chưa đợi Thẩm Quả Quả hỏi, Mã Tam đã chủ động báo cáo về chuyện xe và những người lần này mang về.

“Ông chủ, những người này, có người là chiến binh, có người là dân thường, đều là tôi chọn từ căn cứ Hồng Động và vùng lân cận.”

“Hiện tại họ đều rất đáng tin, tôi mang về để bà chủ xem qua. Nếu bà chủ thấy không có vấn đề gì, thì giao cho các chi nhánh sử dụng.”

Mã Tam rất rõ ràng, chuyện gì anh có thể tự quyết, còn chuyện gì phải để Thẩm Quả Quả quyết định.

Thẩm Quả Quả từ tốn ăn từng miếng nhỏ.

“Mã Tam, sau này anh không cần lo chuyện kinh doanh cửa hàng xà phòng nữa.”

Hả?

Mã Tam lập tức không ăn nổi nữa, lắp bắp nói, “Bà… bà chủ…”

“Đừng lo, tôi có việc quan trọng hơn giao cho anh.”

Mã Tam lúc này mới cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm, trán không khỏi đổ mồ hôi.

Hiện tại điều anh sợ nhất chính là Thẩm Quả Quả không cần anh nữa.

“Bà chủ, ngài cứ giao phó, dù có c.h.ế.t vạn lần tôi cũng không từ chối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/449.html.]

“Không cần đến mức đó, nhưng việc này sẽ khó hơn việc kinh doanh cửa hàng xà phòng một chút.”

Thẩm Quả Quả đặt đũa xuống, nhìn Mã Tam.

“Cửa hàng xà phòng sẽ mở một cửa hàng trực thuộc ở mỗi căn cứ lớn, dù căn cứ lớn đến đâu cũng chỉ mở một, còn lại đều làm thành cửa hàng nhượng quyền.”

“Sự khác biệt giữa cửa hàng trực thuộc và nhượng quyền, anh hiểu không?”

Mã Tam gật đầu, “Tôi hiểu.”

“Ừm, việc anh cần làm là dẫn dắt đội ngũ của mình, lấy cửa hàng trực thuộc của Quả Quả làm cơ sở để xây dựng một mạng lưới thông tin.”

“Việc này không cần kiếm tiền, tất cả kinh phí đều do tôi chi trả.”

“Cửa hàng xà phòng là bề nổi, còn các anh là bề chìm, bề ngoài vẫn là nhân viên của cửa hàng xà phòng.”

“Nhiệm vụ của các anh là thu thập thông tin từ các căn cứ, nhưng trừ những trường hợp đặc biệt, không cần báo cáo với tôi.”

“Anh hiểu không?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Mã Tam cố gắng tiêu hóa những lời của Thẩm Quả Quả.

Lúc này cô muốn xây dựng kênh thông tin và mạng lưới tình báo của riêng mình. “Nhưng bà chủ, việc này có thể sẽ không hoàn thành ngay được.”

“Không sao, cứ từ từ làm, tôi không gấp.”

Thẩm Quả Quả đứng dậy, bước đến bên bồn rửa, lấy xà phòng rửa tay từ tốn.

Dù quay lưng về phía Mã Tam, nhưng từng lời cô nói vẫn lọt vào tai anh rõ ràng.

“Con người sống trên đời, đến một giai đoạn nào đó, phải dùng ác ý lớn nhất để phán đoán những kẻ cầm quyền.”

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Mã Tam, nếu thực sự có chuyện xảy ra, anh chính là quân bài mạnh nhất của tôi.”

Mã Tam không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Quả Quả, nhưng câu nói cuối cùng của cô khiến anh chấn động.

Mã Tam đứng dậy, quỳ xuống đất, “Tôi hiểu rồi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt việc này.”

“Kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ,” Mã Tam chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể trở thành quân bài quan trọng nhất của ai đó.

Giờ được giao trọng trách lớn, anh cảm thấy cuộc đời mình thêm phần ý nghĩa.

Chín người ở bàn bên cạnh thấy Mã Tam như vậy, cũng không dám tiếp tục ăn, lần lượt đứng dậy quỳ xuống.

“Ờ…”

Thẩm Quả Quả quay lại nhìn họ, trong lòng thở dài.

Thật đúng là tạo nghiệp. Một người hiện đại như cô sao lại đi làm mấy chuyện này nhỉ?

Nhưng mà lòng người khó đoán, miễn là cách này hiệu quả thì được rồi.

Cô bước đến đỡ Mã Tam đứng lên, cũng bảo những người khác đứng dậy.

“Việc này giao cho anh, anh liên lạc trực tiếp với tôi và Hoắc Đào. Tôi đã nói tôi tin tưởng anh, thì sẽ không nghi ngờ. Anh chỉ cần nhớ điều này là được.”

“Vâng!”

Sau đó là khoảng thời gian ăn uống vui vẻ.

Mã Tam nhận nhiệm vụ mới, Thẩm Quả Quả còn cấp cho anh một khoản kinh phí không nhỏ. Bây giờ trong lòng anh chỉ toàn nghĩ về công việc mới.

Thẩm Quả Quả không quên dặn dò, “Cứ từ từ làm, đừng vội. Người mà anh thấy không đáng tin thì đừng dùng.”

“Có khi cả đời mọi người chẳng cần được sử dụng, chỉ cần an nhàn làm việc trong cửa hàng xà phòng Quả Quả cũng tốt rồi.”

Mã Tam cười theo, quay sang Hoắc Đào, “Ông chủ, ngài cũng yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm theo sắp xếp của bà chủ Quả Quả.”

Phải nói rằng Mã Tam đúng là người khéo léo.

Biết bao nhiêu người qua lại, ai cũng biết Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả là một, nhưng rất ít ai đặc biệt hứa hẹn với Hoắc Đào.

Hành động này khiến Hoắc Đào thêm thiện cảm với anh.

Chỉ là Hoắc Đào không giỏi xử lý những tình huống như vậy, chỉ ậm ừ một tiếng.

Lần này Mã Tam không cần vội trở về căn cứ Hồng Động nữa, anh quyết định ở lại Thành Phong Thổ vài ngày.

Sau khi bàn bạc với Thẩm Quả Quả, cô dứt khoát bảo anh để robot lại, vài hôm nữa sẽ cùng cải tạo.

Trong một buổi chiều, Thẩm Quả Quả đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.

Đợi khi mọi người rời đi hết, cô lười biếng tựa vào lòng Hoắc Đào, làm nũng, “Không muốn nhúc nhích nữa.”

“Không muốn động thì không cần động. Việc của Mã Tam đã sắp xếp ổn thỏa, em có thấy yên tâm hơn không?”

Hoắc Đào ôm cô đặt lên đùi mình.

“Ừm, yên tâm hơn rồi. Nhưng cuối cùng, vẫn phải dựa vào chính mình thôi.”

Loading...