Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 447
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:20:40
Lượt xem: 94
Nhiều gia tộc ở Thành Phong Thổ, vốn đã nhận được một chút tin tức, giờ đây từng người một đều chuẩn bị sẵn sàng.
Bầu trời xanh trên đầu và lượng người ngoài ngày càng tăng gần đây đã mang lại cho mọi người rất nhiều niềm tin.
Dù rằng không ai biết hội thảo lần này là để làm gì.
Một số người hiếu kỳ đã đến hỏi Hầu gia chủ, nhưng lúc này Hầu gia chủ đang bận kiểm kê tài sản trong nhà, đâu có thời gian tiếp họ.
Ông chỉ buông một câu: “Nhanh về chuẩn bị tinh tệ, càng nhiều càng tốt!”
Chuẩn bị tinh tệ để làm gì?
Có người đầu óc nhanh nhạy, định đến quán ăn Quả Quả để dò la tin tức.
Nhưng vừa hỏi đã biết rằng Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đã lái xe rời thành.
Chuyện này… thật kỳ lạ!
So với Thành Phong Thổ hứng khởi, Thành Lương Thuỷ lo lắng, còn Thành Thiên Khuyết thì lại tò mò từ đầu đến cuối.
Trước đây, khi ba thành chưa hợp tác, lãnh đạo cao cấp của mỗi nơi đều bận bịu và không ai dám đến Thành Phong Thổ, vì sợ bị giữ lại, gây phiền toái.
Nhưng bây giờ thì khác. Họ đã nghe nói rằng Thành Phong Thổ gần đây rất phồn hoa.
Luôn muốn đến xem thử, giờ thì có thể danh chính ngôn thuận mà đi!
Về phần các gia tộc ở Thành Thiên Khuyết, theo lời tân lãnh đạo Chu Đại Nhân: “Các người có tinh tệ không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Chu Quảng Bình khoát tay: “Không có tinh tệ thì đừng hỏi gì cả, ngày mai cứ đến tham gia hội thảo.”
“Tuy nhiên, tôi nhắc nhở trước, tốt nhất là mang tinh tệ theo.”
Mọi người: À ba, à ba, mang tinh tệ…
Thành Thiên Khuyết có nhiều chiến sĩ, đặc biệt là chiến sĩ sơ cấp.
Lúc này, tất cả đều chen chúc ở chỗ đăng ký, giành nhau ghi danh.
Công việc này thật tốt, chiến sĩ sơ cấp, một ngày được 200 tinh tệ!
Trong tất cả các vị trí tuyển dụng, nổi bật nhất là thông báo tuyển dụng cơ khí sư.
Bản thông báo viết rằng tên của cơ khí sư sẽ được khắc trên bia tưởng niệm khi thành mới được hoàn thành.
Hãy nghĩ mà xem, đến lúc đó, bia tưởng niệm được đặt ở trung tâm thành phố, tên của mình nằm trên đó, thật là vinh dự biết bao!
Khuất Phó còn hỏi Hồng Nguyệt có muốn đăng ký không, nhưng Hồng Nguyệt lắc đầu.
Bà ấy nói rằng danh tiếng để làm gì?
Theo lời bà: Cả đời này được ở bên Khuất Phó là quan trọng hơn tất cả.
Khiến Khuất Phó cảm động rơi nước mắt.
Thẩm Quả Quả dĩ nhiên không đi đăng ký.
Nhưng Tề Vũ thì là người đầu tiên đăng ký.
Ngoài ra còn có Lam Nguyên Bạch của Lam gia. Hắn là một đại cơ khí sư, Lam gia hiện đã suy yếu, nên ủng hộ hắn tham gia.
Nhưng Lam Nguyên Bạch lại chẳng bận tâm những điều đó. Hắn chỉ muốn được tham gia một dự án vĩ đại như thế này.
Trong số những người đăng ký, còn có một ông chủ đi khập khiễng.
Đó là ông chủ Ngô của cửa hàng ngũ kim. Ông là người ban đầu từng chế tạo đồ cho Thẩm Quả Quả. Dạo gần đây nhờ những đơn đặt hàng của cô ấy, ông không chỉ giữ được cửa hàng mà còn làm cho tên tuổi của cửa hàng nổi trở lại.
Khi thấy thông báo tuyển dụng cơ khí sư, ông mừng rỡ không biết nói gì.
Nhưng ông lại là người khuyết tật.
Ông lo lắng chen lên phía trước, cẩn thận hỏi robot.
Không ngờ, robot trả lời bằng giọng máy móc:
[Tít, ngài là người có khiếm khuyết về chân, chứ không phải về đầu óc, hãy tin vào bản thân mình.]
Ôi trời!
Không hiểu sao, những lời lạnh lùng như vậy từ robot lại khiến ông chủ Ngô không thể kìm nén. Ông khóc òa ngay tại chỗ, chẳng quan tâm đến hình tượng.
[Tít…]
Robot có chút sợ hãi.
Nó chỉ vô tình nghe được Wall-E mắng người khác, không ngờ lại học được.
Không lẽ sức sát thương lớn đến vậy, đến mức làm người ta khóc sao?
“Được, được,” ông chủ Ngô lau nước mắt, “tôi đăng ký!”
Công tác tuyển dụng ở ba thành diễn ra sôi động.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào thì dẫn theo Mèo con, Wall-E và Eva đến nông trại.
Nhân tiện đưa Mèo con về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/447.html.]
Nhóc con này ở nhà quá nghịch ngợm, thường xuyên gây rối.
Khi thì leo lên đầu người khác ngồi.
Người đến ăn cơm hầu như ai cũng bị giẫm qua.
Ngày hôm đó, khi Tề Đông Phương dẫn người đến ăn cơm, Thẩm Quả Quả đã nhốt Mèo con trên lầu suốt một ngày.
Lúc này, trên đường trở về hoang nguyên, Mèo con trèo lên cửa sổ xe, chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Thẩm Quả Quả đe dọa nó: “Nếu mày dám nhảy xuống bây giờ, tao sẽ để Đại Hoàng ăn thịt mày.”
“Meo~”
Sau nhiều ngày quay lại Thành Phong Thổ, đây là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả đến nông trại.
Từ xa, cô đã nhìn thấy một mảng cây cối xanh tốt, tươi mát.
Cành lá um tùm, thậm chí vượt qua cả hàng rào.
Thẩm Quả Quả mở to mắt, không tin nổi: “Đây là… đây là nông trại của chúng ta? Không đi nhầm chứ?”
Hoắc Đào vừa lái xe vừa nói: “Không nhầm đâu, nhìn kìa, chẳng phải Cao Nhị Phu và gia đình Đại Hoàng đó sao?”
Hoắc Đào xoay vô lăng, bẻ lái một cách điêu luyện, đỗ xe ngay ngắn.
Mèo con nhảy thẳng ra ngoài, đáp xuống đầu Đại Hoàng, còn trừng mắt nhìn Thẩm Quả Quả như muốn nói: “Hừ, Đại Hoàng và ta là thân thiết nhất.”
Đại Hoàng và gia đình nó cũng đã lâu không gặp Thẩm Quả Quả và mọi người, nên vui mừng chạy vòng quanh cô.
“Ôi, Tiểu Hoàng lớn thế này rồi à?”
Thạch Lăng Ngư con mà cô từng cứu, khi đó chỉ bằng con heo con.
Giờ đây đã cao đến một nửa người Thẩm Quả Quả.
Nếu Thạch Lăng Ngư lớn trông có vẻ hơi đáng sợ, thì Thạch Lăng Ngư nhỏ lại dễ thương đến nỗi khiến ai nhìn cũng phải tan chảy!
Sau khi thân thiết chào hỏi bầy Thạch Lăng Ngư, Cao Nhị Phu tiến lên đón chào:
“Quả Quả.”
“Các anh chăm sóc tốt những cây này như vậy, vất vả rồi.”
Cả bốn người Cao Nhị Phu đều ngại ngùng.
“Chủ yếu là nhờ cô chọn được nơi tốt, đất đai và nguồn nước rất phù hợp. Chúng tôi chỉ việc di chuyển cây trồng đến đây thôi.”
Cao Nhị Phu dẫn mọi người vào nông trại.
Đã là người trong nhà, tất nhiên không cần đi qua khu xử lý phóng xạ.
Bên trong, họ nhìn thấy vài chiến sĩ đang đứng ở khu vực tham quan, bàn bạc xem nên mang gì về từ hoang nguyên.
Ở khu vận chuyển, có không ít thương nhân đang chỉ huy các chiến sĩ chuyển hàng.
“Họ đặt mua nguyên liệu, nhưng phải tự vận chuyển. Chúng tôi không có đủ nhân lực để giao hàng.”
Cao Nhị Phu giải thích.
“Ừ, cứ để họ tự vận chuyển trước, sau này mở rộng rồi tính tiếp.”
Hiện tại, các loại cây trồng ở đây chủ yếu là hành lá, đậu đũa, khoai tây, cà chua, và cả cây dâu tây.
Kiếp trước, đó chỉ là cây giống dâu tây; còn bây giờ, chúng là cây dâu tây thực thụ.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ớt à?”
Thẩm Quả Quả bỗng bị thu hút bởi một mảnh đất nhỏ, nơi trồng những cây cao tầm người.
Trên cây có không ít quả ớt chín đỏ và xanh lục, đặc biệt là giống ớt xoắn, xen lẫn một vài cây giống ớt chỉ thiên nhỏ.
“Đúng vậy, tôi nhớ cô từng nhắc đến hạt giống ớt.”
“Tôi và anh em đã tra tài liệu, rồi dùng hạt giống ớt để gieo trồng. Một vài cây là do chúng tôi mang về từ hoang nguyên.”
Cao Nhị Phu chỉ một đồng đội của mình giới thiệu.
Thẩm Quả Quả nở nụ cười ngọt ngào: “Giỏi lắm!”
“Tôi thấy các anh có tiềm năng trở thành chuyên gia nông học đấy. Để lát nữa tôi đưa thêm tài liệu cho các anh.”
Cô nhớ trong số tài liệu mang từ nơi trú ẩn Mã Tiểu Hổ về có cả sách hướng dẫn trồng trọt.
Cả bốn người được khen ngợi đều ngại ngùng.
“À đúng rồi, cái này các anh thử gieo trồng xem.”
Thẩm Quả Quả lấy từ trong túi ra một hộp thiếc nhỏ, bên trong chứa những hạt nhỏ còn nguyên vỏ.
“Đây là giống lúa chịu hạn.”
“Cũng là một loại lương thực.”
Lúc rời khỏi hang động ngầm, Thẩm Quả Quả đã mang về một hộp hạt giống lúa chịu hạn.
Cô không mang hết về, đề phòng trường hợp không trồng được, vẫn có thể quay lại hái thêm.
“Được.” Cao Nhị Phu cẩn thận nhận lấy hộp giống.