Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 438
Cập nhật lúc: 2025-02-05 10:11:07
Lượt xem: 115
Tiếp theo, tự nhiên sẽ không thiếu một trận náo loạn gà bay chó sủa.
Tề Đông Phương kéo viện trưởng Sơn Dược đi nghiên cứu kết quả mới.
Khuất Phó và Hầu gia chủ dẫn Hầu Tử Thạch cùng Ngạo Bạch về nhà. Hầu Tử Thạch còn cố chấp nói: “Cháu còn phải cùng Tiểu Bạch đi mua nhà nữa!”
Cuối cùng, viện trưởng Sơn Dược lên tiếng: “Ê, ê, ê, để cậu ấy ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày đã…”
Tề Đông Phương cũng nghiêm túc đáp: “Làm bừa! Cậu vừa dùng loại thuốc mới mà viện trưởng vất vả nghiên cứu ra, cần phải ở lại bệnh viện theo dõi.”
Bác sĩ bên cạnh: …Vất vả chỉ có mình tôi thôi…
Được rồi.
Hầu Tử Thạch bị giữ lại bệnh viện, Ngạo Bạch ở lại chăm sóc cậu.
Khuất Phó thấy không có chuyện gì nữa, liền vội vã chạy về nhà với vợ, Sơn Dược muốn bắt cũng không bắt kịp.
Chỉ có Hầu gia chủ là cười tươi rói, hai tay chắp sau lưng, bước từng bước lớn rời khỏi bệnh viện.
“Hầu gia chủ, sao lại đến bệnh viện? Không khỏe ở đâu à?” Gặp người quen chào hỏi, đó là một gia tộc khác sống cạnh Hầu gia.
Hầu gia chủ cười tươi đến mức không thấy mắt đâu: “À, sao anh biết cháu trai tôi được thăng cấp?”
“Thăng cấp? Cậu ấy không phải người thường sao?”
“Đúng thế, vậy nên mới lợi hại chứ. Bây giờ đã là chiến sĩ rồi!”
Hầu gia chủ cười như đóa cúc rực rỡ.
Ông còn đặc biệt ghé qua trung tâm chỉ huy một vòng. Ông là vị khách hiếm của trung tâm này, lại thêm thân phận Hầu gia chủ ở Phong Thổ Thành thuộc hàng cao cấp.
Nhiều người chủ động tiến đến chào hỏi.
“Trưởng tộc hôm nay có thời gian ghé qua à?”
“À? Cháu trai tôi được thăng cấp, tôi đến xem thủ tục chính thức thế nào.”
“Hả?”
“Đúng vậy, bây giờ thằng bé đã là chiến sĩ rồi.”
“Hầu gia chủ cần gì thì để tôi làm, ông nghỉ ngơi chút đi.”
“Haiz, cháu trai tôi trở thành chiến sĩ rồi… Cháu ruột đấy nhé…”
Không đến nửa ngày, cả Phong Thổ Thành đều biết thằng nhóc nghịch ngợm của Hầu gia, ngày nào cũng leo trèo nhảy nhót, giờ đã trở thành chiến sĩ.
Hầu gia cuối cùng cũng nở mày nở mặt.
Đó là từ một người bình thường trở thành chiến sĩ đấy!
Trời ơi! Chưa từng nghe thấy bao giờ!
Lão gia chủ này đang nói nhăng cuội gì thế?
Nhưng dần dần, càng nhiều tin tức nhỏ truyền đi khắp Phong Thổ Thành.
Có người tận mắt thấy dữ liệu kiểm tra của Hầu Tử Thạch, cậu thực sự là một chiến sĩ.
Các gia tộc đều quan tâm Hầu Tử Thạch đã trở thành chiến sĩ như thế nào.
Còn người thường thì lại tò mò về chuyện bên lề hơn.
“Nghe nói có một cô gái vì thằng nhóc vô dụng Hầu gia mà đòi sống đòi chết?”
“Đừng gọi người ta là vô dụng nữa, giờ cậu ấy là chiến sĩ rồi, hiểu không?”
“Quan trọng là, nghe nói cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, còn là một chiến sĩ cao cấp!”
“Hả? Tại sao lại vậy?”
Tại sao à?
Người ta không hiểu được.
Khi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào về đến nhà, Hoắc Đào cũng không hiểu.
“Vậy Hầu Tử Thạch bắt đầu thích Tiểu Bạch từ bao giờ?”
“Chỉ là anh không chú ý thôi, ai cũng nhìn ra cả.”
“Thì đúng rồi, trong mắt anh chỉ có mình em, nói anh nghe đi.” Hoắc Đào hiếm khi tò mò, chủ yếu là không hiểu được tại sao một chuyện tình lại diễn ra ngay trước mắt mình.
“Không loại trừ khả năng yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Hầu Tử Thạch tuy nghịch ngợm nhưng dáng dấp đẹp, tính cách lại chân thành và hào phóng.
Ngạo Bạch tuy kiêu ngạo nhưng đáng yêu và giàu lòng trắc ẩn.
Hai người họ đến với nhau thật sự không có gì lạ.
“Nghe em nói thế, nếu lần này Hầu Tử Thạch không xảy ra chuyện, Ngạo Bạch còn không định đồng ý với cậu ta sao?” Hoắc Đào thực sự không hiểu được họ.
Hầu Tử Thạch và Ngạo Bạch không phải do phân phối chính thức, tình yêu đến quá bất ngờ, như một cơn bão.
Wall-E cần mẫn rót trà cho Thẩm Quả Quả.
Cả Wall-E và Eva đều tò mò không kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/438.html.]
Thẩm Quả Quả gật đầu: “Đúng vậy, Ngạo Bạch rất để tâm đến việc mình là con riêng của Ngạo Hổ. Vì chuyện của mẹ, cô ấy vẫn còn vết thương trong lòng về tình cảm.”
“Anh không thấy trên đường đi, Hầu Tử Thạch làm trò hề để lấy lòng, mà Ngạo Bạch chẳng mấy khi đáp lại sao?”
Hoắc Đào lắc đầu: “Không thấy.”
Thôi được.
Một người mù kiểu mới.
Thẩm Quả Quả lườm anh một cái trắng mắt, ngồi trên ghế bập bênh, vừa đung đưa vừa ngước nhìn bầu trời.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng hệ thống thanh lọc phóng xạ hạt nhân mới mở chưa đầy hai ngày, cô đã cảm thấy bầu trời trên đầu dường như xanh hơn một chút.
“Đến đây, Eva, ngồi xuống, chị nói cho em nghe về tình hình tài chính của nhà mình.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Quả Quả gọi Eva lại, bắt đầu kiểm tra tài sản của mình.
Đầu tiên là kiểm kê tài sản.
Bây giờ cô đã không còn là kẻ nghèo như trước đây nữa.
Sau đó là lập riêng sổ sách cho tiệm xà phòng, tiệm đồ ăn và nông trại.
Eva nghiêng đầu hỏi:
[Tít, lợi nhuận ròng là gì?]
[Tít, số trung bình là gì?]
[Tít, tại sao phải tách riêng ra, chị ơi?]
Một buổi chiều cộng thêm buổi tối, đầu Thẩm Quả Quả như muốn nổ tung. Thật đúng là làm giáo viên toán cấp hai dạy liền hai ngày không ngừng.
Lên lầu, cô còn không thay quần áo, nằm xuống là ngủ ngay.
Wall-E và Eva ngồi dưới phòng khách, Wall-E học theo Hoắc Đào, xoa đầu Eva như một cử chỉ động viên.
[Tít, em làm rất tốt.]
Eva có chút ngượng ngùng.
[Tít, chị bảo sau này em sẽ là robot giàu nhất thế giới. Đây, tinh tệ của em cũng cho anh.]
Màn hình của Wall-E toàn trái tim.
Một tình yêu đẹp là sự cố gắng từ cả hai phía: một người vẽ bánh, một người vui vẻ ăn bánh.
Nhưng lời Thẩm Quả Quả nói cũng không sai.
Sáng hôm sau, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cùng mở mắt. Ngủ sớm nên dậy cũng sớm.
Xuống lầu, họ thấy Eva đang ôm một quyển sách ngồi trên ngưỡng cửa.
“Đang xem gì đấy? Chăm chú thế? Eva bé nhỏ của chị?”
Eva giơ quyển sách lên, trên bìa in bốn chữ lớn: “Nhập môn Kế toán”.
Đây là sách mang về từ khu trú ẩn của Mã Tiểu Hổ.
Tối qua, Wall-E nghe Thẩm Quả Quả nhắc sơ qua về nghề kế toán, liền lục ra quyển sách này cho Eva.
[Tít, chị ơi, em hiểu rồi.]
“Giỏi vậy sao?”
[Tít, đúng thế. Chị ơi, em sẽ là robot kế toán giàu nhất thế giới.]
“Chí hướng tốt lắm! Cố lên nhé!”
Robot mà có chí hướng thì khả năng thực hiện còn cao hơn cả con người.
“Wall-E, chuẩn bị đi, trưa nay chúng ta mời bạn bè đến nhà ăn cơm.”
[Tít, vâng ạ~]
Wall-E mang chiếc bàn lớn nhất trong nhà ra, không đủ ghế thì sang tiệm xà phòng mượn, đun sẵn một ấm nước lớn, bày sẵn cốc chén, chờ khách đến.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng với nhóm của Thẩm Quả Quả.
Mã Văn Tài, Chu Quảng Bình, Dương Minh, Cao Nhị Phu, và Vương Cát đều đến.
Giống như lần đầu đến, ai cũng mang theo quà.
Chu Quảng Bình đến đầu tiên, mang theo hai hũ rượu. Thẩm Quả Quả nhìn bình rượu: “Chu đại ca, hũ rượu này nhìn quen quá nhỉ?”
“Đừng hỏi, hỏi là của Tề đại nhân cho đấy.”
Chu Quảng Bình cười hì hì.
“Nhìn ra rồi, Tề đại nhân giờ thật sự xem anh là người một nhà.”
Trước đây loại rượu này chỉ khi ông chủ Lưu đến mới có mà uống, toàn do ông chủ Lưu vét từ Tề Đông Phương.
Giờ Tề Đông Phương biết Chu Quảng Bình hôm nay xin nghỉ để đến nhà Thẩm Quả Quả ăn cơm, liền chủ động mở kho rượu bí mật, tặng hai bình.
“Tiểu Áp đâu rồi?”
“Đi với Tề Vũ đến bệnh viện thăm Hầu Tử Thạch rồi. Hai ngày nay cửa hàng mỹ thực nghỉ, nó xem như tìm được chỗ vui chơi mới.”