Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 435.

Cập nhật lúc: 2025-02-03 12:49:39
Lượt xem: 108

 

 

Thẩm Quả Quả ăn đến miệng nhỏ bóng nhẫy.

 

Cô gật đầu thật mạnh: “Em cũng cảm thấy những ngày như thế này rất tốt.”

 

Nhiều người cho rằng cuộc sống phải rực rỡ, sôi nổi mới gọi là sống. Nhưng đối với hai người họ, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, những ngày bình dị như thế này mới thực sự quý giá.

 

“Anh thấy Hồng Thanh Thiết thế nào?”

 

Thẩm Quả Quả đột nhiên hỏi.

 

Ánh mắt của Hoắc Đào chợt trầm xuống. Anh cầm miếng thịt nướng, cuộn lại với nước sốt rồi đặt vào bát của cô.

 

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

 

Nhìn phản ứng của Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả biết ngay anh có lẽ đã biết về chuyện đó.

 

Cô đặt đũa xuống, nắm lấy tay Hoắc Đào: “Anh biết từ khi nào?”

 

Hoắc Đào cúi đầu: “Ngay lần đầu gặp Hồng Thanh Thiết, anh đã biết đó là bố ruột của anh.”

 

“Hả?”

 

Hoắc Đào tiếp tục: “Có lẽ là do sự kết nối huyết thống.”

 

“Sau khi nghe ông ấy, Khuất Lão và cô cô kể về quá khứ, anh đoán rằng khi anh còn nhỏ, Hồng Thanh Thiết đã nhờ Khuất Lão đưa anh rời khỏi Liên bang.”

 

“Một phần vì ông ấy lo không thể bảo vệ anh, phần khác là muốn để lại cho mình một hậu duệ.”

 

“Vậy tại sao anh không nói ra?” Thẩm Quả Quả đau lòng đến c.h.ế.t được.

 

Cô luôn nghĩ rằng Hoắc Đào không biết chuyện này, không ngờ người đàn ông này lại giỏi che giấu như vậy, còn làm như không có chuyện gì xảy ra.

 

“Anh chỉ cần biết là đủ rồi. Anh sợ nếu nhận bố, mọi người sẽ cảm thấy lúng túng.”

 

“Lúng túng gì chứ?” Thẩm Quả Quả lo lắng đến rối trí.

 

Hoắc Đào buộc phải giải thích: “Hồng Thanh Thiết còn khỏe mạnh, ít nhất còn làm Thành chủ trăm năm nữa. Nếu nhận lại anh, chẳng lẽ lại để anh kế thừa vị trí Thành chủ?”

 

“Nếu lại bắt anh rời khỏi Liên bang, quay về Phong Thổ Thành, chắc ông ấy lại cảm thấy mình quá nhẫn tâm.”

 

“Quan trọng nhất là, Quả Quả, anh không muốn rời xa em. Anh chỉ muốn cùng em, sống trong căn nhà nhỏ của chúng ta.”

 

“Quyền lực, địa vị, những thứ đó với anh không quan trọng. Quan trọng nhất chỉ có em, Quả Quả.”

 

Thẩm Quả Quả chẳng buồn quan tâm đến bàn tay đầy dầu của mình, lập tức đứng dậy ôm chặt lấy Hoắc Đào.

 

“Được, em cũng thế. Những thứ đó với em đều không quan trọng. Em chỉ muốn sống cùng anh.”

 

Bên cạnh, Wall-E nhìn hai người quấn quýt, nghiêng đầu lớn nghĩ ngợi.

 

Câu “chỉ muốn sống cùng em” này sát thương lớn đến vậy sao?

 

Vậy nó cũng muốn nói với Eva.

 

Nghĩ là làm, nó chạy ra sân, tìm thấy Eva đang sắp xếp đồ đạc, duỗi cánh tay máy ra, ôm lấy đầu lớn của Eva.

 

[Tít, Wall-E, anh làm sao vậy?]

 

[Tít, Eva, đừng nói, nghe anh nói đã.]

 

[Tít, được rồi, anh nói đi.]

 

[Tít, Eva, anh chỉ muốn sống cùng em.]

 

[Tít—Eva cũng vậy.]

 

Cả sân ngập tràn mùi vị tình yêu ngọt ngào.

 

Hoắc Đào bế bổng Thẩm Quả Quả lên, đi thẳng lên lầu. Thẩm Quả Quả kêu khẽ một tiếng: “Á! Tay em vẫn đầy dầu…”

 

“Không sao, chúng ta tắm trước đã…”

 

Ngủ một giấc đến tối, Thẩm Quả Quả tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức.

 

Cô vịn eo xuống lầu.

 

Hôm nay phải về nhà ăn cơm, Hoắc Đào cùng Wall-E và Eva đang sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị những món quà để mang theo.

 

Nghe thấy tiếng động, Hoắc Đào ngẩng đầu lên gọi cô: “Mọi thứ chuẩn bị xong rồi. Em nói xuất phát là mình đi ngay.”

 

Nhìn Hoắc Đào tinh thần phấn chấn, ăn uống no nê, Thẩm Quả Quả tức đến không chịu nổi.

 

“Hừ!”

 

Hoắc Đào làm sao không biết cô giận dỗi. Lúc này tất nhiên phải dỗ dành rồi.

 

“Anh không cố ý…”

 

“Tối qua em cũng…”

 

“Câm miệng!” Thẩm Quả Quả trừng mắt nhìn anh một cái.

 

Cô cúi người xuống, bắt đầu kiểm tra các món quà chuẩn bị mang theo, đầu óc hơi mơ hồ, không thể đếm chính xác số lượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/435.html.]

 

Eva đứng bên cạnh, lập tức nói ra con số:

 

[Tít, 164 món, dành 5 món cho em bé chưa ra đời.]

 

“Hả?”

 

Thẩm Quả Quả như phát hiện ra kho báu.

 

“Eva…”

 

[Tít, chị nói đi.]

 

“Chị hỏi em, 3015 nhân 12 bằng bao nhiêu?”

 

[Tít, 36.180.]

 

“Trừ đi 15, rồi chia cho 3?”

 

[Tít, 12.055.]

 

Đừng nói Hoắc Đào, ngay cả Wall-E cũng nghiêng đầu, màn hình hiển thị một loạt biểu cảm kinh ngạc.

 

“Eva, giỏi quá!”

 

Thẩm Quả Quả như vớ được bảo vật: “Chị đang thiếu một kế toán, em có muốn làm kế toán cho chị không?”

 

[Tít, kế toán là gì?]

 

“Là giúp chị tính toán tinh tệ.”

 

Sắp tới, Thẩm Quả Quả có rất nhiều chỗ cần dùng đến tinh tệ. Nhà máy xà phòng và khu vực chế biến thực phẩm đều phải mở rộng. Cô cũng định quy hoạch lại các nhà máy xử lý rác thải và lò m/ổ của ba căn cứ, đồng thời mở rộng nông trại.

 

Việc này liên quan đến nhiều khoản đầu tư, phân chia lợi nhuận, chi phí, lương nhân viên… Ở hoang nguyên, dùng giấy bút rất bất tiện. Cô đang đau đầu thì Eva mang đến bất ngờ lớn như vậy.

 

Eva có chút bối rối, theo thói quen quay đầu nhìn Wall-E.

 

Wall-E cuối cùng cũng có cơ hội dùng lời lẽ lãng mạn đã tích lũy:

[Tít, Eva, em làm gì anh cũng ủng hộ!]

 

[Tít, vậy chị, em đồng ý.]

 

“Tuyệt vời!”

 

“Vài ngày nữa chị và cô cô sẽ trang bị thiết bị mới cho em.”

 

Cô đã mang về từ căn cứ Tiền Hàng 110 viên pin cao cấp, chờ để trang bị cho đội robot của mình.

 

Quà được đóng hộp và chất lên xe. Lần này về Thẩm gia, chỉ có Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả đi.

 

Vương Tường đã sắp xếp trước, gửi nguyên liệu tươi đến Thẩm gia.

 

Hôm nay, cổng Thẩm gia mở rộng, hàng xóm xung quanh đều biết cặp vợ chồng trẻ sẽ trở về.

 

Trước đây, có nhiều lời đồn đại rằng Thẩm gia có một cô con gái là “người khiếm khuyết”, khiến không ít người cười nhạo họ.

 

Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có thể ghen tị.

 

Bọn họ không sinh ra được chiến sĩ, cũng chẳng sinh được người “khiếm khuyết”. Trong phút chốc, không biết phải trách ai.

 

Nghe thấy tiếng động ở cổng, Lam Cầm vội vàng bước ra.

 

“Mẹ, bố!”

 

Giờ đây, Thẩm Quả Quả thực sự xem họ như người thân của mình, coi như bù đắp cho kiếp trước cô sống cô độc.

 

Đặc biệt khi Lam Cầm ôm lấy cô, cô cảm nhận được tình yêu thương ấm áp.

 

Thẩm Đại Thụ và Hồ Đậu Đậu cũng ra đón, Hứa Diễm ôm bụng theo sau.

 

Hoắc Đào lần lượt chào từng người, rồi cùng Thẩm Đại Thụ khiêng những hộp quà trên xe vào sân.

 

Thẩm Quả Quả chia quà cho mọi người. Đến lượt Hồ Đậu Đậu, cô đặc biệt an ủi:

“Anh hai chắc chắn đang trên đường trở về, chị đừng lo.”

 

“Hơn nữa, cánh tay máy của anh ấy ngầu lắm.”

 

Hồ Đậu Đậu rưng rưng nước mắt: “chị biết mà, chị không lo… chị … chỉ là nhớ em.”

 

“Haha, chị dâu, chị học nói dối từ lúc nào vậy!”

 

Thẩm Quả Quả, Lam Cầm, Hứa Diễm và Hồ Đậu Đậu ngồi trong sân, nghe cô kể về những điều thú vị trên đường đi.

 

Lam Cầm nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Cả đời bà chưa từng rời khỏi Phong Thổ Thành.

 

“Mẹ đừng lo, sau này… nhất định sẽ có cơ hội. Đến lúc đó muốn đi đâu cũng được.”

 

Chuyện về thiết bị, hiện tại không thể tiết lộ, nhưng Thẩm Quả Quả chắc chắn rằng chỉ cần có đủ thời gian, thiết bị của cô sẽ làm sạch cả đại lục này.

 

Về phần Hoắc Đào, Thẩm Đại Thụ và Thẩm Thiên Lương, họ đang xoay quanh chiếc ô tô, nghiên cứu.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Đàn ông thì làm sao không yêu xe? Điều này như khắc vào gen của họ vậy.

 

Hoắc Đào đang dạy họ cách lái xe.

 

“Thật kỳ diệu!” Thẩm Thiên Lương hai tay nắm chặt vô lăng, không ngừng cảm thán.

Loading...