Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 434

Cập nhật lúc: 2025-02-03 12:48:23
Lượt xem: 114

“Còn nữa, viện trưởng Sơn Dược, hai thùng đất này cần được tinh chế ra đủ lượng nguyên tố Plutonium và Uranium.”

 

Thẩm Quả Quả bảo Wall-E mang hai thùng đất từ trên xe xuống, đặt trước mặt Sơn Dược.

 

Thông báo từ thiết bị tinh lọc vừa rồi, Sơn Dược cũng nghe rất rõ.

 

Ông vỗ n.g.ự.c đảm bảo, “Quả Quả, cô cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ tinh chế sạch sẽ.”

 

Plutonium (trạng thái rắn)

Uranium (trạng thái rắn)

 

Chuyến đi tới phủ thành chủ lần này, thực chất chỉ để giải quyết hai việc: quy hoạch thành mới và sắp xếp người phụ trách thành mới.

 

Kích hoạt thiết bị tinh lọc.

 

Chỉ cần thành mới và thiết bị tinh lọc bắt đầu hoạt động, nhà máy sản xuất dịch dinh dưỡng sẽ được đảm bảo.

 

Còn những chi tiết vụn vặt khác, cứ giao cho Tề Đông Phương lo liệu.

 

Trước khi rời đi, Thẩm Quả Quả còn xin thêm hơn một trăm con robot mới từ Tề Đông Phương.

 

Nếu là ngày thường, đừng nói hơn một trăm con, chỉ mười con robot thôi Tề Đông Phương cũng phải cân nhắc kỹ. Nhưng lần này, ông ta phất tay cái rụp, phê chuẩn ngay!

 

Sau khi Thẩm Quả Quả rời đi, Tề Đông Phương cùng ba người khác tiếp tục thảo luận việc mở rộng thành mới, mọi người đều phấn khởi không biết mệt.

 

Hoắc Đào lái xe, đưa Thẩm Quả Quả, Wall-E, Eva và thiết bị kia về nhà.

 

Bên cạnh tiệm đồ ăn, phía sau cửa hàng xà phòng của Dương Minh, Mã Văn Tài nắm tay Nguyệt Nương, ngồi đó trong trạng thái lo lắng.

 

Khuất Phó và Hồng Nguyệt cũng đầy căng thẳng.

 

Về phần Dương Minh, ông đã sớm rời đi, mấy ngày nay Tiểu Hoa sắp sinh, ông phải về chăm sóc bà.

 

Hồng Nguyệt nhìn Nguyệt Nương đã lớn, không kìm được nước mắt, đôi mắt dần đỏ hoe.

 

Những giọt nước mắt lớn lăn dài, Nguyệt Nương chợt mềm lòng, vội vàng cầm khăn tay trên bàn, lau nước mắt cho Hồng Nguyệt.

 

“Quả thật có lúc con từng hận mẹ, nhưng đó là chuyện quá khứ.”

 

“Khi con trưởng thành, con hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ và bố. Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.”

 

“Huống chi bố đối xử với con rất tốt.”

 

“Ông ấy vì bảo vệ con, không để ai phát hiện ra, đã làm người canh cửa ở chợ đen suốt mấy chục năm.”

 

Nguyệt Nương cười trong nước mắt.

 

Khuất Phó và Mã Văn Tài nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt quay đầu đi.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Hiện tại hai người bọn họ có chút lúng túng.

 

Trước đây họ là đồng đội. Dù Mã Văn Tài luôn gọi Khuất Phó là “Khuất Lão” hay “cô cô,” giờ đây anh ta lại phải đổi cách xưng hô thành “bố” và “mẹ.”

 

Bố mẹ của anh ta đã mất từ lâu, hai tiếng đó từ lâu cũng biến mất khỏi cuộc đời anh.

 

Giờ đây thật khó để nói ra.

 

Nguyệt Nương và Hồng Nguyệt khóc đủ rồi, sau khi tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, cả hai trở nên thân thiết hơn.

 

Nguyệt Nương nhìn vào bụng Hồng Nguyệt, ánh mắt đầy yêu thương: “Lần này là em trai hay em gái vậy?”

 

“Là hai cậu em trai.”

 

“Nhưng với cơ thể của mẹ, chắc hai đứa trẻ này cũng sẽ là người thường thôi.” Hồng Nguyệt hơi tiếc nuối.

 

“Hai đứa?” Nguyệt Nương ngạc nhiên vui mừng. “Mẹ đừng lo quá, mẹ nhìn Thẩm Quả Quả mà xem, con nghe Văn Tài nói, Quả Quả còn là người khiếm khuyết, nhưng vẫn làm được rất nhiều Việc.”

 

“Hơn nữa, mẹ là người thường, nhưng lại là một đại cơ khí sư rất tài giỏi.”

 

Con gái chính là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của mẹ.

 

“Bố, mẹ, sau khi rời chợ đen, con dự định mở một quán trà. Đây là đề xuất của Văn Tài.”

 

Nói xong, Nguyệt Nương nhìn Mã Văn Tài đầy dịu dàng.

 

Mã Văn Tài ngượng ngùng gãi đầu, “Phải phải, sau này Thành Phong Thổ phát triển, người qua kẻ lại, chắc chắn sẽ cần nơi để bàn chuyện.”

 

“Văn Tài đối xử với con rất tốt. Được gặp anh ấy là may mắn của con.” Nguyệt Nương đột ngột nói một câu không đầu không đuôi.

 

Mã Văn Tài lập tức ngẩn ra.

 

Miệng anh cười đến tận mang tai, “Con… con… Dù sao con cũng sẽ đối xử tốt với Nguyệt Nương. Bố, mẹ cứ yên tâm.”

 

Hỏng rồi.

 

Sao lại buột miệng nói ra?

 

Hơn nữa còn trơn tru như vậy?

 

Khuất Phó nghe xong, cười đến mức miệng còn rộng hơn cả Mã Văn Tài.

 

“Tốt, tốt lắm, con trai ngoan!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/434.html.]

 

Mã Văn Tài: …

 

Bốn người trò chuyện một lúc lâu, nghe thấy bên ngoài loáng thoáng tiếng xe hơi, Mã Văn Tài biết ngay là Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đã về.

 

Anh lập tức đứng dậy, nắm tay Nguyệt Nương.

 

“Em chưa đến nhà Quả Quả lần nào, anh dẫn em qua xem.”

 

“Nhận mặt xong chúng ta sẽ về nhà.”

 

Khuất Phó cũng có ý đó, đỡ Hồng Nguyệt đứng lên, “Đi thôi, ta cũng dẫn con qua nhận mặt.”

 

Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả vừa vào nhà chưa được bao lâu, Mã Văn Tài và ba người kia đã đến.

 

Khi nhìn thấy Nguyệt Nương, Thẩm Quả Quả hơi sững người, sau đó lập tức hiểu ra.

 

Cô đã từng đoán về mối quan hệ giữa Nguyệt Nương và Tề thành chủ, nhưng đó chắc chắn là chuyện đã qua, bởi Nguyệt Nương đã đưa ra lựa chọn của riêng mình.

 

Cô cười tươi chúc mừng Mã Văn Tài: “Mã đại ca, chúc mừng anh, chúc mừng.”

 

“Chào chị dâu.”

 

Nguyệt Nương, sau khi rời chợ đen, không còn vẻ quyến rũ trước đây, mà thay vào đó là nét ngây ngô, đỏ mặt đáp lại.

 

Thẩm Quả Quả vỗ trán, “Mọi người đến thật đúng lúc, nào nào, giúp em khiêng thiết bị xuống.”

 

Ban đầu cô nghĩ thiết bị sẽ để lại phủ thành chủ, nên đã bảo các robot quay về bãi rác trước.

 

Nếu không, cái sân vốn đã không lớn này, sẽ bị robot đứng chật kín.

 

Không ngờ thiết bị lại được mang về.

 

Vừa hay, Hoắc Đào, Mã Văn Tài, Khuất Phó, và Wall-E.

 

Bốn người cùng nhau khiêng thiết bị vào sân, sau đó chuyển vào phòng khách.

 

Chỉ một quãng đường ngắn như vậy mà trừ Wall-E ra, ai nấy đều toát mồ hôi. “Sao nó nặng thế này…”

 

“Chị dâu, cô cô, mời ngồi. Wall-E, rót trà, à, cho cô cô một cốc nước lọc nhé.”

 

[Tít, đến ngay!]

 

“Cô cô, cháu vừa hay có việc muốn nhờ cô.”

 

Hồng Nguyệt đang ngắm nghía căn nhà của Thẩm Quả Quả, ánh mắt bị tấm bình phong đen sì thu hút, liền bước tới quan sát kỹ.

 

“Có chuyện gì vậy, Quả Quả?”

 

“Tề đại nhân quyết định mở rộng thành mới, hợp nhất Thành Phong Thổ, Thành Lương Thủy và Thành Thiên Khuyết thành một thành phố mới.”

 

“Thành phố mới cần bản đồ quy hoạch, việc này cháu không làm một mình được, phải nhờ cô cô chỉ giáo.”

 

Nghe thấy sắp xây thành phố, mắt Hồng Nguyệt sáng rỡ.

 

Khi tham gia sửa chữa Liên Bang Thành năm xưa, mục đích của bà không trong sáng, cũng không mấy chú tâm.

 

Quy hoạch một thành phố lý tưởng vẫn luôn là giấc mơ của bà.

 

Bà lập tức quay lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Quả Quả, “Thật sao?”

 

“Thật ạ. Nhưng cô cô đang mang thai, vẫn phải lấy sức khỏe làm trọng, việc nặng để cháu lo, cô chỉ cần góp ý là được rồi.”

 

“Cũng được. Cháu không biết đâu, sau khi xây xong căn cứ Liên Bang, cô còn rất nhiều ý tưởng và thiết kế chưa có cơ hội thực hiện.”

 

“Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có cơ hội.”

 

“Quả Quả, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ xây dựng một thành phố mới tuyệt vời!”

 

“Vâng,” Thẩm Quả Quả cũng gật đầu đồng ý.

 

“Hai hôm nữa cháu sẽ tới tìm cô cô.”

 

Không ngờ Hồng Nguyệt lại lắc đầu, “Không cần, đến lúc đó cháu nhắn tin cho cô là được, cô và Khuất Phó sẽ đến đây. Nhà cháu yên tĩnh hơn.”

 

“Hầu gia đông người quá.”

 

Thẩm Quả Quả không dám vội vàng đồng ý, mà quay sang nhìn Khuất Phó.

 

Khuất Phó gật đầu, “Đúng vậy, Hầu gia quá náo nhiệt. Đến lúc đó tôi và Hồng Nguyệt qua đây là được.”

 

Vậy là ổn rồi.

 

Ngày bận rộn kết thúc, Vương Cát sai người mang đồ ăn tới.

 

Có thịt nướng sẵn và rau củ, thêm cả cà chua và dâu tây vừa hái ở nông trường.

 

Những quả dâu tây biến dị to khổng lồ, còn to hơn cả táo đời trước, cầm ăn một quả thôi cũng đã rất thỏa mãn.

 

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ngồi trong sân, ăn thịt nướng và trái cây, hưởng thụ những phút giây yên bình.

 

“Giá như lúc nào cũng được như thế này thì tốt biết mấy. Vợ ơi, anh thích cuộc sống như thế này,” Hoắc Đào vừa nói, vừa chăm chú nhìn Thẩm Quả Quả.

Loading...