Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 396
Cập nhật lúc: 2025-01-23 09:16:29
Lượt xem: 202
Hoắc Đào giấu thuyền vào một vịnh nhỏ, rồi thả mỏ neo thật chắc xuống lòng sông.
Mã Văn Tài lái xe xuống, trong khi Wall-E chỉ huy đám robot chuyển hàng hóa lên xe.
Khuất Phó cẩn thận bảo vệ Hồng Nguyệt xuống thuyền.
Hầu Tử Thạch vươn vai lười biếng:
“Ôi chao, tôi nói thật, con người nên sống trên đất liền.”
“Biển cả, cứ để cho bọn dị thú lo liệu là được rồi.”
“Khờ quá.”
Ngạo Bạch liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thẩm Quả Quả kiểm tra tình trạng của Đại Hoàng và Tiểu Mi, xác nhận cả hai đều ổn.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, Thẩm Quả Quả mở bản đồ để tìm đường.
Chưa kịp tìm được lối đi, Đại Hoàng bỗng nhiên kêu vang hai tiếng.
Mọi người đều hiểu, đây là dấu hiệu nguy hiểm đang đến gần.
Khuất Phó và Hoắc Đào lập tức lao đến trước mặt vợ mình, làm lớp bảo vệ.
Hầu Tử Thạch thì nhảy ra sau lưng Ngạo Bạch.
Ngạo Bạch: …
Đám robot nhanh chóng tản ra, tạo thành bức tường bảo vệ mọi người ở giữa.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách bờ cao hơn chục mét, bỗng xuất hiện rất nhiều người.
Những người này giương súng, chĩa thẳng vào họ.
Hai bên đối đầu như vậy.
Vài phút sau, một người trên cao cuối cùng cũng cất tiếng:
“Sao các người đến được đây?”
Đối mặt với người lạ, cả nhóm ngầm hiểu sẽ không để Thẩm Quả Quả mở lời.
Gần như những người yếu nhất trong nhóm sẽ ra mặt.
Lúc trước là Mã Văn Tài, giờ nhiệm vụ này rơi vào tay Hầu Tử Thạch.
Hầu Tử Thạch bước lên một bước, chống nạnh:
“Chúng tôi đến đây bằng cách nào à? Tất nhiên là men theo dòng sông rồi. Nhưng mấy người chặn đường làm gì? Còn chĩa s.ú.n.g vào chúng tôi, muốn cướp à?”
Dù thua gì thì cũng không được thua khí thế!
Người trên bờ hơi sững lại, rồi bàn tán xôn xao.
“Từ đường sông mà đến? Không thể nào!”
“Nhưng cả hai bên đều có người canh gác, quả thật không thấy ai xuống mà.”
“Bọn họ còn có cả xe, là thế nào đây?”
“Hừ, các người đoán cái gì mà đoán? Đánh hay không đánh? Nếu không thì để chúng tôi lên mà nói!”
Hầu Tử Thạch làm bộ mặt khó chịu.
Không còn cách nào khác, bên kia thật sự đông người. Nếu bên này lộ ra chút gì sợ hãi, rất dễ bị áp chế.
Người đứng đầu vẫy tay:
“Chúng tôi vốn không định đánh, các người lên rồi nói.”
“Cần giúp gì không?”
Người này tính ra cũng tốt bụng ghê.
Hầu Tử Thạch xua tay:
“Không cần, các người tránh sang một chút, đừng trách nếu vô tình bị thương.”
Những người trên bờ nhìn bọn họ vài lần, rồi tránh sang hai bên.
“Đại Hoàng, nhờ cậy vào mày đấy.”
Đại Hoàng kêu lên hai tiếng, cơ thể to lớn lao ra, bắt đầu đào bới.
Khoảng cách cao hơn chục mét, với con người có thể phải mất rất lâu mới vượt qua. Nhưng với một con Thạch Lăng Ngư trưởng thành như Đại Hoàng, đây chỉ là việc của vài phút.
Người trên bờ đều ngớ người.
“Bọn họ còn có cả dị thú giúp đỡ?”
“Sao bọn họ có thể điều khiển dị thú chứ?”
“Con Thạch Lăng Ngư này có tấn công chúng ta không? Trời ơi, mọi người tránh xa ra!”
Đại Hoàng như một chiếc máy xúc cỡ nhỏ, nhanh chóng tạo ra một con dốc xiên.
Mọi người lên xe, Mã Văn Tài đạp ga, đưa xe lên bờ.
Xe vừa dừng lại, lập tức bị đám người kia vây kín một lần nữa.
Hai bên duy trì khoảng cách an toàn chừng năm, sáu mét, vừa không gây cảm giác bị xúc phạm, vừa giữ được không gian phòng thủ.
Khuất Phó, Hồng Nguyệt và Mã Văn Tài ở lại trên xe, còn Thẩm Quả Quả cùng vài người khác bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/396.html.]
Người dẫn đầu là một chiến binh cao cấp đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo.
“Tôi là đội trưởng đội tuần tra an ninh của căn cứ Tiền Hàng, tên là Ba Tảo. Các người sao lại xuất hiện dưới chân đê thế này?”
Đối phương vừa đến đã tự giới thiệu.
Rõ ràng, thân phận thuộc căn cứ Tiền Hàng mang lại cho Ba Tảo một cảm giác an toàn rất lớn.
Hầu Tử Thạch mở lời:
“Chúng tôi đến từ Thành Phong Thổ, qua đây buôn bán.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Thành Phong Thổ?”
Ba Tảo lộ rõ vẻ mơ hồ.
Hầu Tử Thạch bổ sung:
“Một căn cứ nằm phía tây căn cứ Hồng Động.”
“Ồ, vậy sao các người lại xuất hiện ở đây?”
Ba Tảo chỉ quan tâm đến điều này.
Hầu Tử Thạch gãi đầu:
“Kỳ lạ lắm sao? Chỗ chúng tôi có siêu bão, nước sông dâng cao, tình cờ kiếm được một chiếc thuyền, rồi men theo bờ sông mà đi về phía nam. Thế là tới đây.”
“Thuyền? Các người còn có cả thuyền?” Ba Tảo không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Vậy xe của các người cũng chở bằng thuyền qua sao?”
Ừm…
Hầu Tử Thạch lén liếc nhìn Thẩm Quả Quả, tự hỏi có phải mình lỡ lời không.
Câu hỏi này vô nghĩa, Thẩm Quả Quả bước lên trước một bước:
“Các người tụ tập ở đây làm gì? Đang đợi ai sao?”
Ba Tảo lắc đầu.
“Chúng tôi nhận được tin báo rằng nước sông phía bắc dâng cao. Mỗi lần như vậy, nước biển sẽ tràn vào, mang theo rất nhiều dị thú từ biển bơi ngược dòng. Chúng tôi phải chặn trước để tiêu diệ.”
Đó, đây chính là sự khác biệt.
Ở Thành Phong Thổ, rất ít người biết đến biển cả. Ngay cả Hồng Nguyệt và Khuất Phó của Liên bang cũng chẳng có khái niệm gì về đại dương.
Nhưng ở đây, người dân đã quen với biển, biết đến thuyền, và cả sự tồn tại của dị thú trong lòng đại dương.
Sự khác biệt giữa miền nam và miền bắc, không ngờ lại tồn tại ngay cả trong thế giới hoang tàn này.
Ba Tảo tiếp tục:
“Các người có thể men theo bờ sông đến đây, chỉ có thể nói là các người rất may mắn.”
Hầu Tử Thạch bĩu môi, không nhắc đến việc họ cũng đã bị tấn công trên đường đi.
“Có vẻ chỉ là một sự hiểu lầm. Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi xin phép đi trước.”
Thẩm Quả Quả cảm thấy không cần thiết phải dây dưa thêm, liền đề nghị rời đi.
Ba Tảo, sau khi gỡ bỏ cảnh giác, cũng thả lỏng hơn một chút. Đặc biệt là khi biết đối phương đến từ một căn cứ mà hắn chưa từng nghe qua, cảm giác ưu việt tự nhiên xuất hiện.
“Khoan đã.”
“Vừa rồi các người nói có một chiếc thuyền?”
Hoắc Đào bước lên chắn trước Thẩm Quả Quả:
“Đúng vậy, sao? Các người muốn mua à?”
Đây không phải lần đầu họ bán thuyền. Trước đó, chiếc bè sông Hoàng Hà chẳng phải đã bán cho Ngạo Bạch rồi sao?
Hơn nữa, Thẩm Quả Quả đã nói, trừ trường hợp bất đắc dĩ, khi quay về khả năng lớn là đi bằng xe, chiếc thuyền chỉ để dự phòng.
Ba Tảo không ngờ đối phương lại thẳng thắn và hào phóng đến vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
“Mua… mua, nhưng đợi chút…”
Ba Tảo có chút rối rắm, hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ:
“Mua, giá bao nhiêu tinh tệ?”
Hoắc Đào quay sang Thẩm Quả Quả. Cô giơ hai ngón tay, ý nói hai trăm vạn tinh tệ.
Cô đã tính, chiếc thuyền cần nhiên liệu, mà nhiên liệu lại rất khó kiếm. Để thuyền lại đây cũng không dùng đến, hai trăm vạn tinh tệ tuy không nhiều nhưng còn hơn không.
Cô giơ hai ngón tay lên.
Ba Tảo hít sâu một hơi.
“2000 vạn tinh tệ?”
Sau đó gãi đầu:
“Quả thực hơi đắt, nhưng tôi mua.”
Thẩm Quả Quả: …
…
Sự im lặng bỗng trở nên căng thẳng trên bờ đê.
“Mã đại ca, lái thuyền ra cho đội trưởng Ba Tảo xem, tiện thể hướng dẫn họ cách sử dụng.”
Hai trăm vạn tinh tệ là chuyện nhỏ.
Nhưng 2000 vạn tinh tệ, đối với Thẩm Quả Quả, đó là một con số khổng lồ!
Cô nhanh chóng tính toán, tài sản của mình và Hoắc Đào hiện tại đã gần 1 tỷ tinh tệ rồi.
Mã Văn Tài cũng hít một hơi sâu, bước xuống xe với nụ cười trên môi:
“Đội trưởng Ba Tảo, mời đi bên này.”