Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 370
Cập nhật lúc: 2025-01-20 10:56:55
Lượt xem: 238
Ngạo Long âm thầm đảo mắt một cái, đợi hai người kia đặt chén rượu xuống, liền cầm đũa gắp món ăn trước.
Ngạo Bạch cũng không chịu thua kém, cầm đũa lên, nở nụ cười ngọt ngào gắp đồ ăn cho mọi người.
“Bố, món này con vừa nhìn đã thích, người thử trước đi.”
Cô gắp ngay một miếng sườn cừu nướng đặt vào bát của Ngạo Hổ, sau đó cũng không quên gắp cho Hồng Thanh Thiết và cả Ngạo Long, thậm chí còn đặc biệt ưu ái cho họ.
Nhìn nụ cười tươi tắn của Ngạo Bạch, chẳng ai có thể nổi giận được.
Hồng Thanh Thiết và Ngạo Hổ mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, bắt đầu ăn cơm. Kể từ lần trước được ăn món do Thẩm Quả Quả làm, cả Ngạo gia đều mong ngóng, luôn hi vọng được thưởng thức lần nữa.
Vì suất tham dự buổi tiệc hôm nay với Thành chủ, mọi người đã tranh giành đến mức sứt đầu mẻ trán.
Khó khăn lắm mới bỏ ra cái giá lớn để ngồi đây, chẳng ai muốn thiệt thòi, họ ăn như gió cuốn mây tan.
Ngạo Long ăn nhanh vô cùng, trong khi Ngạo Bạch vẫn còn loay hoay gỡ xương sườn cừu thì Ngạo Long đã no đến mức muốn ợ hơi.
Ngạo Hổ trông có vẻ thong thả, nhưng thực tế cũng đã ăn được khá nhiều.
“Phụt—”
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên tại bàn ăn.
Hồng Thanh Thiết sửng sốt.
Mọi người đều sững sờ.
“Ai thế?” Ngạo Long giận dữ đặt mạnh đũa xuống, quay đầu hỏi.
Câu trả lời là một âm thanh tương tự.
“Phụt—”
Ở bàn bên cạnh, một người mặt đỏ bừng, lấy tay che mông, xấu hổ đứng dậy chạy ra ngoài.
Ngạo Hổ cảm thấy có chút mất mặt, liếc mắt nhìn Hồng Thanh Thiết, cả hai người đều đồng loạt cúi đầu ăn.
Dưới bầu không khí ngượng ngùng, Hồng Thanh Thiết suýt gắp nhầm món, tay run nhẹ khiến đũa và thức ăn rơi xuống bàn.
“Không sao, đại nhân.”
Ngạo Hổ liếc nhìn quản gia, quản gia lập tức đưa ra một đôi đũa mới.
“Phụt—”
“Phụt—”
Trong sân, những âm thanh kỳ lạ vang lên liên tiếp. Người ở bàn bên cạnh lần lượt đứng dậy, lũ lượt chạy vào nhà vệ sinh.
“Sao thế này? Có phải đồ ăn có vấn đề không?”
Ngạo Long ăn nhiều và nhanh, lúc này cũng cảm thấy bụng cuộn trào như sóng. Hắn ném đũa xuống, chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.
Ngạo Hổ nhíu mày, đứng dậy bình tĩnh, nói: “Đại nhân, cứ từ từ, tôi đi chút sẽ quay lại.”
Ngạo Bạch đảo mắt một cái, “Ai da, bố, anh trai, chờ con với!”
Khi bước xuống bàn, cô vẫn không quên cúi đầu chào Hồng Thanh Thiết, “Đại nhân, nếu ngài cũng muốn đi nhà vệ sinh, hãy đi bên kia.”
Sau khi chỉ hướng, Ngạo Bạch ôm bụng đuổi theo Ngạo Hổ và Ngạo Long.
“Bố, hai nhà vệ sinh này gần nhưng chắc chắn sẽ đông, chúng ta đi chỗ kia đi, đi xa thêm một chút cũng không sao.”
Ngạo Hổ gật đầu, đổi hướng.
Ngạo Long thấy vậy cũng đi theo, còn Ngạo Bạch thì từ tốn bước phía sau, đồng thời lén nhắn cho Thẩm Quả Quả: “Mau hành động.”
Khi sắp bước vào nhà vệ sinh, Ngạo Long bỗng cảm thấy bụng dưới căng thắt, không ổn rồi, sắp không kịp…
Nhưng Ngạo Bạch không biết sống c/h/ế/t, bước lên chen vào giữa Ngạo Long và Ngạo Hổ. Ngạo Long lập tức thô bạo kéo Ngạo Bạch ra, ném xuống đất.
“Đồ không có phép tắc!”
Ngạo Bạch nước mắt lưng tròng, sợ hãi lùi lại một bước, “Vậy bố và anh cứ dùng trước.”
“Đồ điên!”
Dùng cái quái gì mà dùng! Ngạo Long mắng một câu, rồi cùng Ngạo Hổ vội vàng mở cửa nhà vệ sinh, đóng mạnh cửa lại.
Ngạo Bạch lập tức thu lại biểu cảm, đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đứng sang một bên.
Khi những người khác trong Ngạo gia ôm m.ô.n.g chạy tới, đều bị Ngạo Bạch chặn lại.
Cùng lúc đó, dưới lòng đất của Ngạo gia , Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đã tìm được Khuất Phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/370.html.]
Còn Wall-E thì ở lại bên trên, đảm nhận một nhiệm vụ quan trọng hơn.
Thế giới dưới lòng đất tỏa ra một mùi khó chịu, tối đen như mực, chỉ có khu vực của Khuất Phó là được chiếu sáng bằng đèn năng lượng mặt trời.
Khuất Phó chu đáo sắp xếp một robot ra đón Thẩm Quả Quả.
“Khuất lão, vất vả rồi.”
“Hầy, chuyện này có đáng gì đâu, ta thật sự rất mong chờ.”
“Tôi xem rồi, bên trong gần như đã đầy.”
Khuất Phó đang nói về chiếc máy thu gom phân, gần như đã đầy đến miệng…
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, ông ta chưa từng làm chuyện gì thú vị như thế này.
Từ sáng sớm tinh mơ, Khuất Phó đã dẫn theo robot đến Hồng Nguyệt Lâu. Gần đây, ông thường xuyên ra vào nơi này, đến mức mọi người quen mặt.
Không ai hiểu nổi ông đã thuyết phục được bà chủ phong tình vạn chủng của Hồng Nguyệt Lâu bằng cách nào.
Họ chỉ tò mò, tại sao lại mang theo nhiều robot như vậy.
Khuất Phó vuốt râu, trừng mắt nói: “Hừ, các người dám mơ tưởng đến người trong lòng của tôi, từ nay về sau, tôi sẽ mang robot bảo vệ nơi này, xem ai dám!”
Người xung quanh cười rộ lên, Khuất Phó nghênh ngang dẫn robot vào phòng của bà chủ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bà chủ nhấc giường lên, mở lớp gạch xanh, để lộ một lối vào tối om.
Lối vào này, ngoài bà chủ và Khuất Phó, những người biết đều đã c/h/ế/t từ lâu.
Bà chủ Hồng Nguyệt liếc nhìn ông, ánh mắt đầy tình ý, “Ông sẽ không c/h/ế/t chứ?”
Khuất Phó thay đổi hoàn toàn phong thái xuề xòa thường ngày, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cao hơn mình một cái đầu: “Nguyệt Hồng, bao năm qua, chuyện này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.”
“Chờ tôi trở lại, bà hãy cùng tôi về Thành Phong Thổ, sống cùng con gái chúng ta, không bao giờ chia cách nữa.”
Bà chủ Hồng Nguyệt lau nước mắt: “Được, bao nhiêu năm rồi, chuyện này thực sự nên kết thúc. Đi đi, tôi chờ ông.”
Khuất Phó dẫn robot vào lòng đất, men theo những đường hầm chằng chịt, tìm đến Ngạo gia , rồi định vị được nhà vệ sinh mà Thẩm Quả Quả đã nói.
Một buổi sáng, ông làm hai việc:
Thứ nhất: kéo chiếc máy thu gom phân khổng lồ đến đây, đặt ngay dưới nhà vệ sinh.
Thứ 2: Dùng cưa máy cắt rỗng xung quanh sàn nhà vệ sinh, sao cho khi đạt đủ trọng lượng, sàn sẽ sụp xuống.
Thẩm Quả Quả kiểm tra lại: “Tốt, mọi người lùi lại.”
Cả nhóm đứng sau một đường ống, robot thì đứng xa hơn nữa.
Nếu robot bị dính “phân bón,” về nhà lại phải vệ sinh mà chúng không thể tự tắm rửa…
tít tí
Tin nhắn từ Ngạo Bạch tới.
“Hoắc Đào, chuẩn bị đi.”
“Ừ.” Hoắc Đào cầm một tấm thép lớn, đứng đợi sẵn.
Hai phút sau, từ nhà vệ sinh của Ngạo gia vang lên tiếng “Rầm!” như một trận động đất nhỏ.
Ngay cả cửa sổ và cửa gỗ quý cũng bị biến dạng.
Ngạo Bạch giật mình, bước nhanh lên định mở cửa xem xét, chờ các thành viên khác chạy tới, nước mắt cô vừa hay lăn dài trên má.
“Người đâu, bố, bố và anh vẫn còn ở trong đó!”
Ngạo Bạch là một chiến binh cao cấp, theo lý không thể không mở được cánh cửa này, nhưng đôi chân run rẩy, cánh tay bủn rủn, giọng nói nghẹn ngào khiến mọi người không nghi ngờ gì.
Người Ngạo gia dốc hết sức, tốn khá lâu mới kéo được cửa ra.
“Cẩn thận dưới chân!”
Một người hô lên kinh hãi, mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy sàn nhà vệ sinh đã hoàn toàn sụp xuống, để lộ không gian tối đen bên dưới.
Ngạo Hổ và Ngạo Long không thấy đâu.
Ngạo Bạch đứng lùi sau đám đông, tay che miệng mũi.
Không còn cách nào khác, cô sợ mình không kiềm chế được nụ cười sẽ bị người khác phát hiện.
Dù vậy, cô vẫn làm ra vẻ sụt sùi: “Hu hu, làm sao bây giờ? Phải rồi, Thành chủ đại nhân, tôi phải mời Thành chủ đại nhân đến xử lý!”
Nói xong cô quay người bỏ chạy, để lại những người khác trong Ngạo gia ngơ ngác nhìn nhau.
Phụt—
Phụt—