Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 363
Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:35:27
Lượt xem: 232
Khuôn mặt của chàng trai trẻ đầy những vết sẹo do bỏng, chỉ có đôi mắt là còn nguyên vẹn, khiến người ta mơ hồ đoán được trước khi bị thương, hắn hẳn có một khuôn mặt đẹp.
Chàng trai trẻ cười nhạo một tiếng rồi mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe, giống như tiếng cửa sắt han gỉ.
“Ngài thực sự không tin bất kỳ ai.”
Ngạo Hổ trở về chỗ ngồi, lạnh lùng đáp: “Ta có thể đứng vững đến hôm nay, người ta có thể tin tưởng không nhiều.”
Ngay cả người hầu đã theo ông nhiều năm, Ngạo Hổ cũng không hoàn toàn tin tưởng. Thuốc độc mà đối phương cung cấp, ông ta nhất định phải tự mình chứng kiến hiệu quả mới yên tâm.
“Trong buổi tiệc năm ngày tới, nhiệm vụ hạ độc giao cho con.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ta không quan tâm đến những người khác, chỉ cần Hồng Thanh Thiết c/h/ế/t.”
Hồng Thanh Thiết, thành chủ của căn cứ Liên bang.
Chàng trai trẻ tiến lên, cầm lấy chiếc lọ thủy tinh, giọng khàn khàn nói: “Liệu có ngày nào, ngài cũng sẽ dùng cách này để trừ khử tôi không?”
Ngạo Hổ quay sang nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn: “Không đâu, dù gì con cũng là m/á/u mủ của ta, Tiểu Trú.” (khổ tâm quá kh biết xưng hô kiểu gì -_-)
“Đáng tiếc, nếu Tiểu Yên còn sống, các con chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt.”
Ngạo Hổ trầm ngâm, vẻ mặt tiếc nuối.
“Con đi đi.”
“Vâng.”
Chàng trai trẻ lại một lần nữa ẩn mình vào bóng tối.
Còn t.h.i t.h.ể người phụ nữ xinh đẹp dưới đất, sẽ có người xử lý.
Lần xuất hiện tiếp theo, chàng trai trẻ đã trở về phòng của mình. Hắn cởi bộ đồ chiến đấu, để lộ toàn thân đầy những vết sẹo bỏng.
Hắn soi gương, chạm vào khuôn mặt của mình.
“Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào, lần này tôi muốn xem các người làm sao sống nổi!”
Đúng vậy, chàng trai trẻ chính là Dạ Xuất Trú.
Năm đó, khi Dạ gia ở thành Lương Thủy gặp chuyện, hắn vốn định tìm vợ chồng Thẩm Quả Quả trả thù, nhưng không ngờ lại bị lão quản gia của Dạ gia mang đi.
Lão quản gia nói với hắn rằng, hắn chính là con riêng của Ngạo gia Liên bang.
Mọi thứ Dạ gia có ở thành Lương Thủy đều là vì phục vụ Ngạo gia.
Nếu muốn trả thù, hắn phải đến Liên bang tìm bố mình.
Nhưng Dạ Xuất Trú cũng hiểu rằng, hắn không có gì trong tay để làm vốn liếng.
Lão quản gia nhìn thấy hắn sống đau khổ như vậy, liền muốn cho hắn một tia hy vọng, không biết từ đâu học được câu thành ngữ “dục hoả trùng sinh”.
Ông ta tìm một ổ phượng hoàng, phóng hỏa để cùng chúng cháy rụi.
Không ngờ hắn lại thắng cược. Trong ranh giới sống c/h/ế/t, mang theo mối hận sâu sắc, Dạ Xuất Trú phá vỡ giới hạn cơ thể, trực tiếp thăng cấp thành chiến binh cao cấp, hơn nữa còn mạnh hơn nhiều so với chiến binh cao cấp thông thường.
Nếu Thẩm Quả Quả có mặt ở đó, chắc chắn sẽ nói với hắn: “Đám dị thú kia thật vô tội! Anh thăng cấp thì thăng cấp, sao phải đốt người ta? Nhân tiện hỏi một câu, phượng hoàng nướng có ngon không?”
Cứ như thế, Dạ Xuất Trú đến căn cứ Liên bang, gia nhập Ngạo gia.
Sau này hắn mới biết, Mã Liễu Yên của Mã gia ở thành Phong Thổ cũng là con riêng của Ngạo Hổ.
Nhưng bố con Mã Liễu Yên đều đã c/h/ế/t trong một tai nạn.
Còn việc Ngạo Hổ có con riêng ở mỗi căn cứ hay không, hắn không quan tâm.
Trong lòng hắn, người thực sự yêu thương hắn chỉ có anh trai Dạ Phục Minh.
Hiện giờ, điều hắn nghĩ đến chỉ là làm sao để Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào phải c/h/ế/t.
Hôm nay gặp hai người họ trong con hẻm của ngoại viện, hắn suýt không kiềm chế được cơn thù hận cuồn cuộn trong lòng.
Hắn chạm vào vết sẹo trên người mình. Với trình độ y học của Liên bang, hắn hoàn toàn có thể chữa khỏi da mình, nhưng hắn không làm vậy.
Thứ nhất là để nhắc nhở bản thân về mối thù. Thứ hai là để Ngạo Hổ, kẻ đa nghi, buông lỏng cảnh giác.
Còn những việc khác, để sau này tính.
Hắn cũng thấy may mắn vì Mã Liễu Yên c/h/ế/t sớm. Nếu không, sau này hắn còn phải nghĩ cách trừ khử Mã Liễu Yên.
Còn Ngạo Long và kẻ đột nhiên xuất hiện – Ngạo Bạch, hừ, cứ chờ đó!
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào mang theo Wall-E rời đi, suốt dọc đường không nói lời nào.
Khi trở về sân Tây Thành, Khuất Phó vẫn chưa quay lại, chỉ nhắn tin cho Thẩm Quả Quả, nói rằng ông còn bận việc khác.
“Meo meo meo.”
“Chíp chíp.”
Mèo con và Thạch Lăng Ngư quấn quýt lấy Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả vuốt ve một lớn một nhỏ mà chẳng mấy chú tâm.
Wall-E đặt chiếc hộp trong lòng lên bàn, nói: “Tít, chị làm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/363.html.]
“Ha ha, cuối cùng cũng có cái ăn rồi!” Hầu Tử Thạch ôm bát đũa chạy vọt ra.
Mã Văn Tài, ông chủ Lưu, và Thẩm Nhị Hoa thấy hai người trở về an toàn thì thở phào nhẹ nhõm.
“Sao rồi?”
“Gặp được người Ngạo gia chưa?”
Hoắc Đào bước lên, chủ động kể lại những gì đã trải qua hôm nay, để Thẩm Quả Quả tự suy ngẫm.
Mã Văn Tài và ông chủ Lưu không hiểu được.
“Người Ngạo gia kỳ lạ thật.”
“Đúng vậy, cái bẫy rõ ràng như thế của Ngạo Long mà họ cũng chẳng quan tâm sao?”
“Ngạo Hổ đang thử thách điều gì?”
Tay Thẩm Quả Quả đang vuốt mèo bỗng dừng lại, đầu óc cô đột nhiên thông suốt: “Họ đang thử xem chúng ta sẽ phản ứng thế nào khi bị vu oan về nguyên liệu.”
“Nhưng không phải em đã xử lý rất tốt rồi sao?”
“Họ cũng không nắm được bằng chứng gì để buộc tội em mà.”
Thẩm Nhị Hoa cau mày, không hiểu.
Thẩm Quả Quả lắc đầu: “Đó là khi nguyên liệu không có vấn đề. Nhưng nếu nguyên liệu thực sự có vấn đề thì sao?”
“Chúng ta tự mình minh oan, còn cung cấp cả chứng cứ.”
Đúng vậy, trong một khoảnh khắc, Thẩm Quả Quả đã nghĩ thông tất cả.
Ngạo Hổ năm ngày sau sẽ mời thành chủ dự tiệc.
Nếu cô là người chế biến nguyên liệu, mà nguyên liệu xảy ra vấn đề, thành chủ có chuyện gì bất trắc, còn cô lại vội vàng đứng ra minh oan…
Ngạo gia nghĩ cô chỉ đơn thuần là một đầu bếp, hiện tại chưa biết kế hoạch “chạm ổ cắm” của cô.
Họ cũng chưa biết cô đã đoán được diễn biến tiếp theo.
“Vậy cao thủ mà hôm nay hai người gặp ở Ngạo gia có khó đối phó không?” Mã Văn Tài quan tâm nhất chuyện này.
Bởi vì đến hôm đó, Mã Văn Tài, Hoắc Đào, và Khuất Phó sẽ là lực lượng chiến đấu chính.
Biết mình biết người mới trăm trận trăm thắng.
Hoắc Đào lắc đầu: “Không rõ, nhưng ít nhất chúng ta đã có sự đề phòng.”
Mọi người dù bị nguyên liệu Thẩm Quả Quả mang về làm cho chảy nước miếng, nhưng vẫn chưa động đũa, chờ Khuất Phó trở về.
Một gia đình phải đông đủ, ăn cơm mới có ý nghĩa.
“Wall-E, hôm nay có thu hoạch được gì không?”
Thẩm Quả Quả ôm mèo con, quay sang hỏi Wall-E.
“Tít, chị, Ngạo gia có tổng cộng 400 robot, tất cả đều có khả năng chiến đấu, một nửa được trang bị súng.”
“Tít, nhưng cơ bản đều được phân bố trong nội viện và theo hộ tống khi người Ngạo gia ra ngoài.”
“Tít, để tránh khiến người Ngạo gia cảnh giác, em không giao tiếp quá nhiều, tránh hệ thống phòng vệ.”
Wall-E khi đối mặt với robot của Ngạo gia rõ ràng cảm thấy khó khăn hơn nhiều so với đối phó robot bên ngoài.
Nó không dám xâm nhập tùy tiện.
“Tít, chị, em đã cố hết sức.”
“Em làm rất tốt rồi, biết suy nghĩ tiến thoái, thực sự rất giỏi!” Thẩm Quả Quả xoa cái đầu to của Wall-E, rồi đặt mèo con lên vai nó.
“meo meo!”
Wall-E vui mừng khôn xiết, quay đầu chơi đùa với Thạch Lăng Ngư và mèo con.
“Bây giờ chỉ chờ Khuất lão mang tin tức về thôi.”
Khuất Phó không để mọi người phải chờ lâu, không bao lâu đã đẩy cửa bước vào. Thấy mọi người đang đợi mình, ông hơi ngạc nhiên.
“À, Khuất lão, cuối cùng ông cũng đã về, mau mau, rửa tay ăn đồ ngon đi!”
Hầu Tử Thạch không nói hai lời, kéo ông đến bồn rửa tay.
Còn chu đáo xắn tay áo, đưa xà phòng cho ông.
“Ồ ồ, ngoan thật!”
Hầu Tử Thạch lập tức phản đối: “Lại chiếm tiện nghi của tôi!”
Khuất Phó ngồi xuống, cầm đũa lên, mọi người cùng ăn và bàn bạc, trao đổi thông tin thu thập được trong ngày.
“Chậc, món thịt này hợp khẩu vị đấy.”
Khuất Phó đánh giá cao món ăn này, nghĩ đến gì đó, ông buông đũa, lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy.
Giấy?
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả đến gần thấy một thứ gọi là giấy kể từ khi tới đây.