Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 343
Cập nhật lúc: 2025-01-08 10:14:06
Lượt xem: 224
Hai người đi vào một phòng khác và tìm thấy Thẩm Nhị Hoa.
Thẩm Nhị Hoa đang sắp xếp quà mua cho Hồ Đậu Đậu. Khi thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào gõ cửa, anh vội vàng nhét đồ trong tay xuống giường.
Đó là hai bộ quần áo nhỏ rất mát mẻ.
“Em gái, có chuyện gì thế?”
“Anh hai, sao anh lén lút vậy? Cẩn thận em về mách với chị dâu đấy.”
Thẩm Quả Quả trêu chọc.
“Anh không có,” mặt Thẩm Nhị Hoa lập tức đỏ lên, “Anh chỉ mua chút quà cho chị dâu của em thôi.”
Thấy vậy, Thẩm Quả Quả cũng không hỏi thêm.
“Anh hai, em nhớ trước đây anh từng nói với em rằng, khi Mã Liễu Yên ở căn cứ Liên bang, anh ta muốn cưới một cô gái, là ai nhỉ?”
Thẩm Quả Quả đột nhiên hỏi, làm Thẩm Nhị Hoa nhất thời không hiểu ý.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng anh trả lời: “Hình như là… Công chúa Hồng Anh?”
“Dù sao cũng là một nhân vật rất quan trọng. Khi ở nơi như Liên bang, Mã Liễu Yên không bao giờ tiếc tiền tiêu cho Công chúa Hồng Anh.”
Đây là điều Thẩm Nhị Hoa nhớ rõ nhất.
Quả nhiên, là Công chúa Hồng Anh.
Thẩm Quả Quả không khỏi suy nghĩ theo hướng âm mưu: Công chúa Hồng Anh này lúc đầu cùng phe với Mã Liễu Yên, sao đột nhiên lại chạy đến Thành Phong Thổ?
Lại còn tình cờ ngủ với con trai của thành chủ Thành Phong Thổ?
Nhưng cũng không hợp lý, theo lời kể chi tiết của ông chủ Lưu, Công chúa Hồng Anh đã trao lần đầu tiên cho ông ta.
Điều đó chứng tỏ cô ấy không hề để tâm đến Mã Liễu Yên.
Mọi chuyện thật rối rắm!
Giống như tọa độ kinh vĩ độ xuất hiện trong trận chiến hoang nguyên, tất cả đều chìm trong một màn sương bí ẩn.
Hoắc Đào cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: “Liệu chú Lưu có đau lòng không?”
“Không biết nữa, chuyện duyên phận khó mà nói trước.”
Khuất Phó và Hầu Tử Thạch lại chơi đến nửa đêm mới quay về, còn mang theo đồ ăn đặc sản địa phương.
“Quả Quả, mau lại đây xem, ở đây có thứ này hay lắm!”
Vừa về đến nơi, Hầu Tử Thạch đã gọi.
Thấy kiểu tóc mới của Thẩm Quả Quả, mắt cậu sáng lên, khen ngợi chân thành: “Quả Quả, kiểu tóc này đẹp thật đấy.”
Thẩm Quả Quả mỉm cười: “Cậu mang cái gì về vậy?”
“Nhìn này,” Hầu Tử Thạch mở một chiếc túi vải nhỏ ra.
Bên trong là thịt Ô Kim thú chiên giòn, được rắc hạt ớt.
Thật tuyệt vời!
Thẩm Quả Quả lấy một miếng bỏ vào miệng, vừa béo vừa nạc, giòn tan, rất vừa miệng.
“Được đấy, đúng là càng gần Liên bang, tay nghề càng cao.”
Kỹ thuật chiên thịt ba chỉ đã rất điêu luyện, chỉ thua ở phần gia vị mà thôi.
Cô cầm chiếc túi vải lên xem, trên đó in hai chữ: “Lý Ký”.
“Được, được, mai mua thêm chút để ăn trên đường.”
Meo!
Chú mèo nhỏ không biết từ đâu chui ra, ngửi thấy mùi thịt liền chạy tới.
Căn cứ ở đây không cho phép dị thú vào, nhưng chú mèo nhỏ lúc vào thành lại nằm yên trên đầu Thẩm Quả Quả, không nhúc nhích.
Ngay cả robot cũng không phát hiện ra nó.
Cứ thế, nó đã lén lút vào được.
Tất nhiên, Thạch Lăng Ngư không thể vào được, nên theo thường lệ bị để lại ngoài hoang nguyên.
Đêm đó, Mã Văn Tài không trở về. Sáng hôm sau, khi mọi người chuẩn bị xuất phát, hắn mới về, trong trạng thái đầy mãn nguyện.
Nhìn qua cũng biết tối qua hắn đã làm gì.
Mã Văn Tài là kiểu người thích chơi bời. Hắn có chút cảm tình với Nguyệt Nương ở chợ đen, nhưng rõ ràng cả hai chỉ có thể mập mờ, không thể tiến xa hơn.
Là đàn ông, sao có thể để tình cảm ràng buộc?
Ăn uống thoải mái, vui chơi hết mình, đó chính là quan điểm sống của Mã Văn Tài.
Hiện tại hắn chưa hề nghĩ đến việc, chẳng bao lâu sau, hắn cũng sẽ gia nhập hàng ngũ những “chiến binh tình yêu chân chính”.
Không thua kém gì ông chủ Lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/343.html.]
“Tất cả thu dọn xong thì lên đường,” Thẩm Quả Quả ra lệnh.
Rời khỏi căn cứ, mọi người đón Thạch Lăng Ngư, rồi tiến thẳng đến căn cứ Liên bang.
Hầu Tử Thạch thân thiết cho Thạch Lăng Ngư ăn đồ chiên của Lý Ký mua hôm qua.
Gần căn cứ Liên bang, các đội ngũ với đủ kiểu cấu hình đều xuất hiện. Đội của Thẩm Quả Quả tuy có nhiều robot hơn chút, nhưng cũng không còn quá nổi bật.
Thẩm Quả Quả cảm thấy rất an tâm.
Hơn nữa, khu vực hoang nguyên giữa căn cứ Thạch Trang và căn cứ Liên bang lại khác hẳn những nơi khác.
Đường ở đây rộng hơn nhiều, và điều khiến Thẩm Quả Quả bất ngờ nhất là… cô thấy ô tô!
!!!
Ngoài Thẩm Nhị Hoa, những người khác đều lần đầu tiên thấy ô tô. Mã Văn Tài tròn mắt kinh ngạc: “Ồ hú!”
“Quả Quả, cái xe gì đó của em sửa xong cũng chạy được như thế này à?”
Thẩm Quả Quả gật đầu: “Gần như vậy.”
“Nếu được thì lần này chúng ta nên mua phụ tùng xe hơi về.”
Mọi người càng thêm mong chờ căn cứ Liên bang.
Người trên đường ngày càng đông. Nếu như nhóm của Thẩm Quả Quả lần đầu thấy ô tô, thì những người khác lại lần đầu thấy Thạch Lăng Ngư đi cùng người.
Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút, thấy tình hình này không ổn: “Đại Hoàng, mày rời đội trước đi. Tao sợ có người nhắm vào mày.”
Thạch Lăng Ngư hiểu, nó cọ đầu vào Thẩm Quả Quả, rồi lại cọ vào mèo con, sau đó chậm rãi rời khỏi đội, hướng về phía hoang nguyên.
“Ê!”
“Thạch Lăng Ngư!”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Mau bắt lấy nó!”
“Thiếu gia muốn chơi!”
Một giọng nói kiêu ngạo, the thé vang lên từ ven đường.
Cả đội của Thẩm Quả Quả khựng lại.
Ai mà ngông cuồng thế, chủ nhân còn ở đây mà đã muốn bắt Đại Hoàng?
Nhìn sang, họ thấy một thanh niên tóc bóng mượt, mặt mũi trắng trẻo, bên hông đeo súng, đứng cạnh mấy vệ sĩ mặc đồng phục và vài con robot.
Nghe lệnh của thanh niên đó, đám vệ sĩ lập tức rút súng, dẫn theo hai robot đuổi theo Thạch Lăng Ngư.
“Thật là…”
“Wall-E, ra tay đi.”
Đại Hoàng là đồng đội của mình, sao Thẩm Quả Quả có thể để nó bị bắt nạt?
[Tít, vâng, chị ơi!]
Wall-E nhanh chóng truyền lệnh cho nhóm robot, chỉ trong chớp mắt cả đội đã hành động.
Khi đám người kia vừa vây được Thạch Lăng Ngư, Wall-E dẫn đội robot lao tới.
Đám vệ sĩ nhíu mày, tình hình không ổn.
Bởi robot của Wall-E đều được trang bị súng, tạo áp lực rất lớn.
So sánh thì robot của bọn họ đúng là đồ phế liệu.
Hơn nữa, bên họ chỉ có hai người, mỗi người một khẩu súng.
Không đánh lại được.
Tiếng động thu hút sự chú ý của người qua đường, thanh niên tóc bóng mượt không giữ được mặt mũi, nhảy cẫng lên chỉ tay vào đám vệ sĩ: “Xông lên! Đánh đi! Đừng có sợ!”
Đối mặt vài giây, đám vệ sĩ quyết định rút lui: “Nếu các người muốn con Thạch Lăng Ngư này, thì nó là của các người.”
Thạch Lăng Ngư quay đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục bò về phía hoang nguyên.
Wall-E đứng nhìn Thạch Lăng Ngư khuất bóng, rồi dẫn đội robot quay lại.
Thanh niên tóc bóng mượt tức tối trừng mắt với Wall-E: “Đồ quái vật ở đâu tới mà cũng dám giành đồ với bổn thiếu gia!”
Nếu chuyện này xảy ra ở Thành Phong Thổ, Wall-E chắc chắn sẽ chửi lại.
Nhưng sau nhiều trận chiến lớn nhỏ, Wall-E đã học được rằng chửi mắng không có tác dụng, chỉ có s.ú.n.g mới có giá trị.
Wall-E quay lại bên Thẩm Quả Quả.
Lúc này, người qua đường mới nhận ra đội của cô không chỉ nhiều robot, mà thực lực cũng rất mạnh.
Không chỉ người nào cũng được trang bị súng, mà cả robot cũng mỗi con một khẩu.
Đánh kiểu gì đây?
Đám vệ sĩ kia quyết định rút lui là chính xác, vì không ai muốn vì một con Thạch Lăng Ngư mà mất mạng.
Trong hoang nguyên, g.i.ế.c người chẳng cần lý do, ai mạnh hơn thì kẻ đó có quyền nói chuyện.