Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 282

Cập nhật lúc: 2024-12-17 11:39:16
Lượt xem: 290

Hắn làm việc cực khổ cả tháng, sống c/h/ế/t chỉ kiếm được chưa đến ba nghìn tinh tệ. Hôm đó, vì vừa được phân phối đối tượng, cả nhà ăn mừng nên mới quyết định chi mạnh tay mua bữa ăn ngon giá năm trăm tinh tệ.

Kết quả là hôm nay lại nhận được hoàn lại một nghìn tinh tệ!

Tin này lan truyền từ một người đến mười người, rồi từ mười người đến hàng trăm người. Người ta ùn ùn kéo đến cửa hàng ăn uống để nhận lại tiền.

Nhiều người thậm chí còn xin nghỉ phép, chỉ để lấy lại vốn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tất nhiên, ngoại trừ những gia tộc lớn, họ cũng nghe tin về chuyện này, nhưng đâu có nhà nào vì một nghìn tinh tệ mà cất công xếp hàng chờ đợi?

“Cửa hàng mỹ thực Quả Quả này rốt cuộc dùng nguyên liệu gì mà xử lý không đạt chuẩn thế?”

“Không rõ nữa!”

“Nghe nói là ruột già của con Thú Ô Kim gì đó, nhưng tôi thấy khả năng này thấp lắm.”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy không thể nào. Nếu không, cửa hàng mỹ thực Quả Quả làm gì có gan chơi lớn như vậy?”

Mọi người vừa bàn tán vừa xếp hàng.

Người nhà Lam gia thì âm thầm quan s/á/t, tức đến phát điên.

Σ(゚Д゚)

Rõ ràng là muốn phá hoại việc kinh doanh của cửa hàng Quả Quả, tại sao người ta lại kéo đến ngày càng đông thế này chứ?

Điều họ không biết là, đây mới chỉ là khởi đầu. Thẩm Quả Quả vẫn còn chờ màn kịch hấp dẫn phía sau.

Hai ngày nay, toàn bộ người trong thành không làm gì khác ngoài việc lục lọi lịch sử giao dịch trên vòng tay thông minh, những ai từng tiêu tiền ở cửa hàng Quả Quả trong 30 ngày qua thì cười không ngậm được miệng.

Còn những ai chưa từng mua, chỉ biết dậm chân tiếc nuối.

Biết thế đã mua, dù chỉ là phần ăn giá hai trăm tinh tệ cũng được rồi!

Thậm chí, tin tức này còn lan truyền đến các căn cứ lân cận.

Thẩm Quả Quả đã tính toán, một tháng cô chỉ bán khoảng mười nghìn phần ăn.

Mấy ngày trước cô còn đóng cửa vài ngày, vậy coi như đã bán được tám nghìn phần. Mỗi phần được hoàn lại một nghìn tinh tệ, tức là 800 vạn tinh tệ.

Hơn nữa, một số người giàu có sẽ không thèm đi đổi lại.

Số tinh tệ này coi như “lấy từ dân dùng cho dân”.

Quan trọng hơn, cô muốn lợi dụng kế hoạch tiếp theo để hoàn toàn hạ bệ Lam gia.

Hôm nay Lam gia dám bôi nhọ cô không làm sạch nguyên liệu, ngày mai họ sẽ dám vu cáo cô g/i/ế/t người, ngày kia sẽ không ngại động đến gia đình cô.

Hừ!

Hầu Tử Thạch kể lại chuyện này một cách sinh động cho Tề Đông Phương nghe, khiến tay Tề Đông Phương đang cầm màn hình điều khiển cũng hơi khựng lại.

Lam gia…

Có lẽ bây giờ chính là thời điểm thích hợp để xử lý Lam gia.

“Sao cậu suốt ngày ở chỗ tôi mà lại biết nhiều chuyện thế?” Tề Đông Phương tùy ý hỏi.

“À…,” Hầu Tử Thạch đang nằm bò ra bàn làm việc của Tề Đông Phương, đáp, “Đại nhân, Thẩm Quả Quả giao nhiệm vụ cho tôi, tôi muốn xin phép nghỉ.”

“Hả? Nhiệm vụ gì?”

“Thẩm Quả Quả bảo tôi đi…ờm, đi làm gì nhỉ?” Hầu Tử Thạch khựng lại vài giây suy nghĩ, rồi bật thốt, “Đi làm vũ công thoát y, đúng rồi, vũ công thoát y.”

Hầu Tử Thạch chắc nịch khẳng định.

Tề Đông Phương nhức đầu, đặt màn hình điều khiển xuống, xoa xoa thái dương.

“Có phải đi làm cò mồi không?”

Hầu Tử Thạch vỗ trán, “Đúng rồi, làm cò mồi, ha ha.”

Tề Đông Phương bất lực phất tay:

“Cho cậu nghỉ một ngày, ngày kia nhớ đi làm đúng giờ. Còn rất nhiều việc phải làm.”

Lời chưa dứt, bóng dáng Hầu Tử Thạch đã biến mất khỏi căn phòng, chỉ còn lại Tề Đông Phương lặng lẽ ngồi đó, nhìn ánh đèn, chìm vào suy tư.

Gần đây, con trai cả không biết làm sao, nghe nói ngay cả biệt viện cũng không đến nữa.

Con trai thứ thì ngược lại, rất ngoan ngoãn, biểu hiện xuất sắc ở học đường, thật hiếm có.

Các thuộc hạ đắc lực của ông cũng đã tìm được chỗ đứng riêng, trong khi kẻ thù đe dọa đến ông và thành Phong Thổ lần lượt bị hạ gục.

Trong khoảnh khắc yên bình này, lòng ông lại bất ngờ dâng lên một chút cô đơn.

Ông là thành chủ, sao có thể để sự cô đơn xâm chiếm bản thân?

Tề Đông Phương đứng dậy, mặc áo, rời khỏi phủ thành chủ. Đến ngã rẽ giữa biệt viện và chợ đen, ông do dự giây lát rồi bước về phía chợ đen.

Nguyệt Nương đang buồn chán nghịch ngợm một món đồ chơi nhỏ bằng sứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/282.html.]

Món đồ có màu xanh lam, hình tròn, khuôn mặt lớn với hình ảnh in trên đó là Doraemon.

Đây là món đồ Mã Văn Tài mang đến vào chiều nay, nói rằng nhặt được từ tàn tích khi đi săn ngoài hoang dã.

Một món đồ vô dụng, nhưng lại nhẹ nhàng lay động tâm trạng của Nguyệt Nương.

Cánh cửa phòng đột ngột vang lên, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân quen thuộc.

Cô ta nhanh chóng nhét món đồ nhỏ vào ngăn tủ, chỉnh lại quần áo, rồi mỉm cười dịu dàng.

“Đại nhân, chỉ cần nghe bước chân, ta đã biết là ngài.”

Nguyệt Nương uyển chuyển vòng tay lên cổ Tề Đông Phương, chủ động dâng một nụ hôn.

Khi người phụ nữ rơi vào lòng, cảm giác trống rỗng trong lòng Tề Đông Phương dần tan biến. Ông lập tức bế Nguyệt Nương vào phòng ngủ.

Khi tình cảm thăng hoa, Tề Đông Phương bất chợt nói:

“Sinh cho tôi một đứa con đi.”

Nguyệt Nương khẽ đánh nhẹ vào n.g.ự.c ông:

“Đại nhân, đại công tử và nhị công tử đã rất xuất sắc rồi. Có thêm một đứa nữa cũng chẳng thay đổi được gì, hà tất phải thế?”

Những lời tâng bốc như thế khiến đàn ông khó lòng cưỡng lại, dù Tề Đông Phương biết rõ Lưu Lão Bản và Tề Vũ không thực sự tài giỏi.

Nguyệt Nương ôm lấy ông, dỗ dành như một cơn gió nhẹ.

Giữa họ có bao nhiêu chân tình, ai mà biết được?

Sinh thêm một đứa con để làm gì? Để đóng góp dân số cho căn cứ sao? Thôi đi.

______

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đang trò chuyện về ông chủ Lưu.

Thẩm Quả Quả nói:

“Chú Lưu và Tề đại nhân thật khác biệt. Tề thành chủ thì phong lưu, còn chú Lưu lại si tình đến vậy.”

Hoắc Đào cười, đáp:

“Có lẽ vì thấy bố ruột phong lưu quá, nên ông ấy mới khao khát sự chung thủy.”

Hoắc Đào vòng tay ôm lấy Thẩm Quả Quả, nhẹ nhàng nói:

“Nhưng anh thì chung thủy, anh chỉ yêu mỗi em.”

Thẩm Quả Quả khẽ đẩy anh ra, trầm ngâm nói:

“Từ xưa đến nay, một vị vua có vĩ đại hay không nằm ở việc ông ấy có dẫn dắt thần dân và lãnh thổ trở nên hùng mạnh hay không. Còn chuyện đời tư… chỉ là điểm tô thêm mà thôi.”

Dù Tề Đông Phương không đạo đức trong đời sống tình cảm, nhưng so với Thành Lương Thủy, ít ra ông cũng tận tâm với Thành Phong Thổ.

Lúc Thẩm Quả Quả hoàn hồn, cô bỗng kinh ngạc nhận ra áo mình đã bị c/ở/i từ lúc nào.

“Hoắc Đào!”

“Vợ à, anh đây.”

“Anh… đừng… Ưm…”

Sáng hôm sau, Vương Ý ngồi trước quầy, mặt không biểu cảm. Hai ngày nay khách đến, người mua nguyên liệu thì ít mà người đến nhận lại tinh tệ thì nhiều.

Hắn đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc.

Phía sau, hai con robot đứng nghiêm chỉnh, chăm chú theo dõi xem có ai trục lợi bằng cách quay lại nhận tinh tệ lần thứ hai hay không.

Trong khi đó, trước cửa tiệm Lam gia chỉ có vài khách lác đác.

Hai ngày qua, nguyên liệu của Lam gia không bán được, buộc phải giảm giá, nếu không sẽ phải bỏ đi.

Lam Điền Ngọc ngán ngẩm, chẳng buồn đến cửa tiệm, chỉ ngồi ở phía sau.

Đột nhiên, tiếng la ó vang lên:

“Này, họ Lam, ra đây mau!”

“Đây là thứ mà nhà các người bán à? Sao lại có cả phân thế này?”

Lam Điền Ngọc loáng thoáng nghe thấy giọng của Hầu Tử Thạch, lập tức cảm thấy chẳng lành, vội vàng bước ra. Trước mắt hắn là cảnh tượng Hầu Tử Thạch đang cầm một chiếc hộp thiếc tròn có nắp kính, bên trong đựng vài miếng lòng chiên mỡ, xen lẫn thứ gì đó không rõ ràng.

Hộp này là bản nhái của hộp từ tiệm Thẩm Quả Quả. Tiệm của cô dùng hộp hình chữ nhật, hắn liền dùng hộp tròn. Sau khi Thẩm Quả Quả đổi sang hộp thiếc, hắn vẫn giữ hộp kính, nghĩ rằng chắc chắn sẽ có khách thích kiểu hộp như vậy.

“Hầu Tử Thạch, cậu đến đây làm loạn gì?”

Tên lưu manh này không hiểu làm cách nào mà leo lên được chỗ của Tề Đông Phương, giờ hắn không dám đối đầu cứng rắn như trước, chỉ có thể nhẫn nhịn hỏi han.

“Ha, thế này mà còn hỏi à? Mù rồi sao?”

“Nguyên liệu của tiệm Lam gia các người xử lý không sạch sẽ, bên trong còn có phân. Mau trả tiền lại cho tôi!”

Hầu Tử Thạch không nói thêm, liền quăng chiếc hộp xuống đất, khiến mảnh kính vỡ tung tóe.

Loading...