Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 276
Cập nhật lúc: 2024-12-14 18:51:22
Lượt xem: 289
“Muốn đi xem thử không?” Hoắc Đào lo lắng cho sự an toàn của bốn người nhà Cao Nhị Phu.
Thẩm Quả Quả lắc đầu, “Thôi đi, còn nhiều việc khác phải làm. Nếu thật sự có chuyện gì, Cao Nhị Phu sẽ nhắn tin mà.”
Hiện tại cô thực sự không có thời gian.
Việc đầu tiên sau khi về nhà là lên kế hoạch cho những việc sắp tới.
Vấn đề nguồn nước đã được giải quyết, nông trại có thể tiếp tục khoan giếng và bơm nước, gần như đã đến lúc di chuyển cây trồng rồi.
Đây sẽ là công việc lớn trong khoảng thời gian tới.
Nghĩ đến việc không lâu nữa có thể thưởng thức món lẩu mà cô mong ngóng bấy lâu, nước miếng của cô gần như chảy ra.
Sau đó là việc điều phối robot tại bãi rác: 15 robot được điều đến nông trại làm việc, 5 robot giữ lại ở bãi rác, còn lại tất cả sẽ chuyển đến bãi rác ở Thành Lương Thủy để dọn dẹp.
Đó là chiến trường mới, chắc chắn có rất nhiều thứ đáng giá.
Nếu có thời gian, cô cũng muốn tự mình đi tuần tra một chuyến.
Tiếp theo là việc thăng cấp cho Chu Quảng Bình và anh cả chị dâu, chuyện này cần Hoắc Đào ra mặt. Phải đợi khi nào rảnh rỗi thì mọi người mới có thể họp lại để bàn bạc.
Còn về việc mở một chi nhánh ở Thành Lương Thủy, giao cho ai phụ trách thì tốt đây?
Thẩm Quả Quả không chắc chắn, bèn hỏi Hoắc Đào, “Anh nghĩ ai làm thì phù hợp?”
Hoắc Đào lướt qua một vòng những người mình quen trong đầu, “Anh thấy Vương Cát khá ổn.”
“Vương Cát dẫn theo Vương Ý đi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
“Thành Phong Thổ và Thành Lương Thủy cách nhau không xa lắm, đi lại cũng khá thuận tiện.”
Thẩm Quả Quả càng nghĩ càng thấy hợp lý.
“Chỉ để lại Vương Tường và Vương Như thì không ổn, em định tuyển thêm vài người để đào tạo, anh thấy thế nào?”
“Haha, thế thì chẳng phải Quả Quả nhà chúng ta sẽ thành cô giáo sao?” Hoắc Đào cười lớn, bế cô lên.
Thẩm Quả Quả vòng tay qua cổ anh, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Hứ, có gì mà không được? Em làm cô giáo rất giỏi đó!”
Trước đây ở làng, cô từng dạy không ít người cách trồng trọt đấy nhé.
“Đương nhiên là được rồi. Mai anh sẽ đến trường học tìm người phụ trách, mở cho em một lớp học luôn.”
Hoắc Đào vừa nói vừa bế cô lên lầu.
Chuyến đi Thành Lương Thủy kéo dài mấy ngày, hai người chẳng có cơ hội gần gũi, lúc đó tâm trí cũng không để vào chuyện này.
Trời biết anh đã nhớ vợ anh đến phát điên như thế nào.
Thẩm Quả Quả cũng nhớ Hoắc Đào, đêm nay cô vô cùng nhiệt tình.
Trải qua bao nhiêu chuyện, hai người trở thành chỗ dựa lớn nhất của nhau, thực sự là sự đồng điệu của hai tâm hồn.
Cô vốn nghĩ Hoắc Đào nói sẽ đến trường học mở một lớp cho cô chỉ là lời nói đùa.
Không ngờ sáng hôm sau, khi vừa ngủ dậy bước xuống lầu, cô đã thấy Hoắc Đào từ bên ngoài trở về.
“Vợ ơi, xong rồi.”
“Hả? Xong gì cơ?” Thẩm Quả Quả ngơ ngác.
“Anh nói chuyện với người phụ trách trường học, họ đồng ý ngay lập tức, còn bảo cần thời gian để chiêu sinh.”
“Anh đã nghĩ xong rồi, lần này tuyển học sinh, cả những người khiếm khuyết cũng có thể đăng ký. Đến lúc đó em dạy xong, mấy nhân tố tốt thì chúng ta giữ lại làm việc cho mình.”
Nghe xong, Thẩm Quả Quả vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Không ngờ ở thế giới hoang tàn này, cô lại có cơ hội làm cô giáo.
Thật tuyệt, vui thật đấy.
Cô kiễng chân, hôn một cái lên cằm thô ráp nhưng điển trai của anh, “Cảm ơn chồng. Để em thử trải nghiệm một thời gian, nếu không muốn dạy nữa, sẽ để Vương Ý và Tiểu Áp làm thay. Hai người họ giờ cũng đủ tự lập rồi.”
Chiều hôm đó, Thẩm Quả Quả gọi bốn anh em của Vương gia đến, nói với họ về kế hoạch của mình.
“Vương Ý, đi Thành Lương Thủy có sợ không?”
Biểu cảm háo hức của Vương Ý không giấu nổi, “Bà chủ, Vương Ý không sợ!”
Hắn là một người khiếm khuyết, trước đây được đại ca bảo vệ rất kỹ, sau này lại có Thẩm Quả Quả che chở, vì thế không hề có chút tự ti nào thường thấy ở những người khiếm khuyết khác.
Vương Cát cũng cúi người hành lễ, “Cống hiến cho bà chủ là vinh dự của chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/276.html.]
“Vậy thì cứ sắp xếp như thế này. Bên chỗ bố mẹ tôi sẽ tìm thêm người quản lý, nếu các anh có ai phù hợp thì cũng có thể đề cử.”
“Vương Cát, anh chuẩn bị đi, tới Thành Lương Thủy tìm mặt bằng trước. Vương Ý thi xong chứng chỉ đầu bếp sẽ qua đó sau.”
“À, nhớ thuê một vệ sĩ nữa nhé. An toàn của các anh là điều quan trọng nhất.”
Sau thời gian dài chung sống, Thẩm Quả Quả đã đối xử rất tốt với bốn anh em họ Vương, và họ cũng hết lòng làm việc vì cô.
Đặc biệt, Thẩm Quả Quả luôn đặt sự an toàn của họ lên hàng đầu, điều này khiến Vương Cát rất cảm kích.
“Rõ thưa bà chủ.”
Vương Ý cười hí hửng nhìn đại ca mình, nhỏ giọng nói, “Anh cả, em giỏi không?”
Vương Cát dịu dàng xoa đầu cậu, rồi ra hiệu đứng nghiêm lại.
“Vương Như, Vương Tường, tôi biết Lam gia vẫn luôn nhòm ngó kỹ thuật của chúng ta. Sau một thời gian nữa, tôi sẽ mở lớp ở trường học, một số kỹ thuật sẽ được công khai. Như vậy các anh cũng đỡ phải căng thẳng.”
“Cảm ơn bà chủ,” họ thở phào nhẹ nhõm. Trời biết mỗi ngày họ phải cảnh giác đến mức nào, thực sự rất mệt mỏi.
“Nhưng bà chủ, nếu công khai kỹ thuật, liệu có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta không?” Vương Như lấy hết can đảm hỏi.
“Không đâu. Không có ngành nghề nào chỉ tồn tại một cửa hàng duy nhất. Phải để trăm hoa đua nở thì mới phát triển lâu dài.”
“Các anh cũng chuẩn bị đi, đến lúc đó sẽ đến trường học để chọn trợ thủ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Rõ thưa bà chủ.” Vương Như và Vương Tường là người bình thường, không ngờ có ngày họ lại được đi đến trường để chọn người.
Tóm lại, kế hoạch được định như sau:
Vương Cát sẽ đi Thành Lương Thủy tìm mặt bằng.
Thẩm Quả Quả còn đưa liên hệ của A Mục cho Vương Cát.
Vương Ý và Chu Tiểu Áp sẽ tham gia thi chứng chỉ đầu bếp. Sau khi thi xong, Vương Ý sẽ đến cửa hàng ở Thành Lương Thủy, còn Chu Tiểu Áp phụ trách cửa hàng ở Thành Phong Thổ.
Khi trường học mở lớp, Vương Như và Vương Tường sẽ chọn người hỗ trợ.
Những người này sẽ được điều động đến tiểu viện ở Thành bắc, cửa hàng ăn uống, hoặc Thành Lương Thủy. Như vậy, hệ thống cửa hàng mỹ thực Quả Quả sẽ vận hành trơn tru.
Hiện tại công việc kinh doanh rất tốt, cửa hàng lúc nào cũng bận rộn, việc sắp xếp như vậy là rất hợp lý.
Sau khi bốn anh em rời đi, Thẩm Quả Quả nhận được tin nhắn từ Thủy đại nhân, nói rằng có thể tiếp tục khoan giếng.
“Tốc độ nhanh thật.”
Thẩm Quả Quả gập lại chiếc vòng tay, đứng dậy vươn vai. “Đi thôi, Wall-E, dẫn bạn bè của em đi, chúng ta đến nông trại nào.”
[Tít tít tít tít!]
Wall-E vui sướng xoay vòng quanh Thẩm Quả Quả.
Đi qua vùng hoang dã và đến cả Thành Lương Thủy, Wall-E giờ đã trở thành robot từng trải nhất trong đám robot bãi rác. Nó thích được đi ra ngoài.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào chuẩn bị đồ bảo hộ, dịch dinh dưỡng, còn mang theo một khẩu s.ú.n.g khí năng lượng mặt trời.
Lần trước, khi chạy trốn ở đấu trường ngầm, vừa rút khẩu s.ú.n.g này ra, không ai dám ngăn cản cô.
Cô thực sự yêu thích vũ khí này. Uy phong quá mà!
Trên đường đến bãi rác, họ tiện thể mua năm chiếc xe đẩy điện.
Đến cổng bãi rác, robot bảo vệ chạy ra chào hỏi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào, rồi lập tức quay sang xoay vòng quanh Wall-E.
[Tít tít tít, Wall-E, tôi nhớ cậu lắm đấy!]
[Tít tít, Eva, tôi cũng nhớ cậu mà!]
Thẩm Quả Quả nổi da gà, đúng là chứng minh một điều: tình yêu không phân loài.
Mặc dù giữa hai robot nhỏ này chẳng thể là tình yêu thực sự.
Bước vào bãi rác, Thẩm Quả Quả kinh ngạc đến sững người.
Những đống rác cao như những ngọn núi, gần như bằng hai tầng lầu, được xếp gọn gàng, phân loại rõ ràng, trông chẳng khác nào một nhà kho siêu thị.
“Đây thật sự là bãi rác lộn xộn trước kia sao?”
Đám robot xếp hàng ngay ngắn, im lặng đứng chờ lệnh của cô.
Thẩm Quả Quả đưa tay chạm vào một đống rác nhỏ bên cạnh. Đó là những đồ nội thất bằng thép vô dụng. Một đống khác là vải vóc bị bỏ đi.
Còn một số đống nhỏ khác thì là những thứ linh tinh không thể phân loại.