GẢ CHO SƠN PHỈ, PHÁT HIỆN HẮN LÀ MẬT THÁM - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-20 05:48:21
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay hai tin , Chương Hàn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Ta đang "dẫn xác nuôi hổ", là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, nhưng giây phút , cảm thấy là một .

Sáng hôm , dậy từ sớm. Vừa đẩy cửa phòng, làn gió núi se lạnh, thanh khiết tràn tâm trí. Tiết trời chớm cuối thu, trong sân một cây phong đỏ rực như lửa.

Chương Hàn đang luyện võ gốc cây phong .

Trời lạnh lẽo là thế, nhưng phủ một lớp mồ hôi mỏng, nóng tỏa hầm hập. Ta tự chủ mà đem so sánh với Ngụy Minh.

Ngụy Minh một lòng chỉ sách thánh hiền, mong cầu công danh, là một thế gia công t.ử điển hình, mặt ngoài luôn khắc kỷ phục lễ, đoan chính nho nhã.

Chương Hàn là một thanh kiếm sắc lẹm, đôi khi còn ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng .

Bọn họ là của hai thế giới khác . Và với Ngụy Minh, cũng chẳng chung một con đường.

Ta mải mê suy nghĩ đến mức thẫn thờ, mãi đến khi Chương Hàn bước tới mặt mới giật tỉnh , nóng từ cơ thể hun đến mức lùi hai bước. Đôi môi mỏng của khẽ mím chặt.

"Thẩm Lê, rời trại vài ngày, nàng thứ gì ?"

Rời trại? Thổ phỉ rời trại thì còn nữa? Câu trả lời quá rõ ràng.

Trong đầu xẹt qua muôn vàn ý nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp:

 "Ta cần gì cả. Thứ , hôm qua với ngài ."

Chương Hàn dùng ánh mắt sâu hoắm một lượt.

 "Nàng là nữ nhân của , hứa với nàng thì tuyệt đối nuốt lời."

Vẻ mặt đổi sắc, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Dù ngài nuốt lời, cũng chẳng thể ngài."

Hắn đưa tay kéo mạnh lòng, ngay lập tức, một nụ hôn mãnh liệt ập xuống bao trùm lấy , thở nóng rực như thiêu đốt .

"Thẩm Lê, đợi về."

Trong núi chẳng quản ngày tháng, Chương Hàn vài ngày, nhưng thấy thời gian trôi qua thật dài đằng đẵng.

 Cả sơn trại , chỉ quen mỗi Chương Hàn, cũng chỉ thể trò chuyện với . Rời xa , chẳng còn một ai để bầu bạn.

đây cũng hiếm khi giao lưu với , nhưng khi ở đây, ít nhất còn cảm nhận bên cạnh một sống. 

Thật đáng sợ, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, thế mà coi Chương Hàn là chỗ dựa duy nhất của .

Mãi đến bảy ngày , Chương Hàn mới trở về.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Khi đó chuẩn ngủ, cửa phòng bỗng nhiên đẩy .

Trong cơn mơ màng, cảm nhận một nguồn nhiệt ấm áp tiến gần. Ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc Chương Hàn. Có lẽ vì gió núi quá lạnh, tự chủ mà rúc sâu lòng .

Cơ thể cứng đờ trong chốc lát, nhưng nhanh đó thả lỏng, nhẹ nhàng ôm chặt lấy . Sự ăn ý cứ như một đôi phu thê già gắn bó lâu năm.

Sáng hôm tỉnh dậy, Chương Hàn khác hẳn khi, ngoài sớm. Thấy tỉnh, liền :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-son-phi-phat-hien-han-la-mat-tham/2.html.]

"Thẩm Trường Kỳ và Ngụy Minh, bắt về cho nàng . Thư cũng gửi đến tay Thẩm Huyên."

Thần trí lập tức tỉnh táo hẳn, tay bấu chặt lấy cánh tay săn chắc của Chương Hàn:

 "Có thể cho gặp bọn họ ?"

"Được."

Chương Hàn đưa đến địa lao giam giữ Thẩm Trường Kỳ và Ngụy Minh.

Hai vị thế gia công t.ử lừng lẫy nhất Khâm Châu lúc đang t.h.ả.m hại nhốt bên trong. Vừa thấy , mắt bọn họ lóe lên sự kinh ngạc tột độ.

"Thẩm Lê, ngươi c.h.ế.t ?"

"Ngạc nhiên lắm ?"

Việc và Thẩm Huyên thổ phỉ Thiên Long Trại bắt cóc hơn một tháng căn bản là ngoài ý .

 Chính vì chịu từ hôn, ba bọn họ mới hạ quyết tâm khiến biến mất dấu vết.

ngờ đám phỉ Thiên Long Trại lật lọng, chỉ tiền mua mạng của , mà còn tống tiền bọn họ thêm một vố nữa, nên mới bắt luôn cả Thẩm Huyên.

Rõ ràng mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Thẩm gia, là chung huyết thống với bọn họ. Vậy mà vì một Thẩm Huyên, bọn họ gánh chịu tiếng ác mà c.h.ế.t .

Nhìn thấy hai kẻ , nhớ đến hai năm nhục nhã, hèn mọn khi trở về Thẩm gia. Nếu nhận , còn đón về để cầm tù ? Chính bọn họ đập tan cuộc sống bình yên vốn của , khiến lâm bước đường !

"Các đều yêu thương Thẩm Huyên như , để xem nàng sẽ chọn cứu ai đây?"

Thẩm Trường Kỳ lạnh lùng , liếc Chương Hàn phía , đáy mắt lộ rõ vẻ mỉa mai:

 "Thẩm Lê, ngươi thật hạ tiện. Để sống mà tiếc hiến cho lũ thổ phỉ!"

Những lời mắng nhiếc hạ tiện bỉ ổi, thô tục ngu ngốc, đến chai sạn trong hai năm ở Thẩm gia .

 Lời nh.ụ.c m.ạ chẳng thể gợn lên chút sóng gió nào trong lòng .

Ngược , Ngụy Minh với ánh mắt đầy bi thương: "Thẩm Lê, đừng lầm đường lạc lối thêm nữa."

Ta nhạt một tiếng.

Ngụy Minh – gã ngụy quân t.ử , từng tưởng . Thực chất và Thẩm Huyên đều giống , ngoài mặt ôn hòa nhưng tận xương tủy bao giờ coi trọng

Lúc đầu khi nhận , dốc hết lòng hết , nhưng lưng giống như một con ch.ó hoang, chỉ cần cho chút ngọt ngào là sẽ quấn quýt quanh rời.

Ban đầu từ hôn vì thích , nhưng về , từ hôn là vì tâm lý:

 "Ta sống yên, thì các cũng đừng hòng sống ". Thuần túy là để ghê tởm bọn họ mà thôi.

"Hy vọng khi Thẩm Huyên vứt bỏ một trong hai , các vẫn còn giữ vẻ cao ngạo như thế ."

"Thẩm Trường Kỳ, một câu ngươi đúng, quả thực là kẻ thù tất báo. Lúc các g.i.ế.c c.h.ế.t , nên bây giờ dù trả bất cứ giá nào, cũng đòi cả vốn lẫn lời!"

Nỗi tuyệt vọng mà từng nếm trải, kẻ khơi mào cũng tự nếm thử dư vị của nó.

 

Loading...