“Mai gặp.” Cậu ngoài, tâm trạng khá hơn đôi chút.
Hoắc Vân Xuyên : “Mai gặp.”
Anh giữ cửa thang máy, ánh mắt chăm chú theo, chỉ đến khi chắc chắn nhà mới buông tay.
“Con về .” An Vô Dạng như thường lệ, giày, phòng của .
Chẳng bao lâu , cửa phòng gõ, mở cửa xem, là chị gái: “Chị, chuyện gì?”
An Vô Ngu , đóng cửa , : “Hôm nay chị dọn dẹp, mở tủ của em …” Cô chỉ mới thăm dò một câu, sắc mặt em trai lập tức đổi.
“Chị thấy ?” An Vô Dạng : “Là khác tặng.” Cậu chị đến cái gì.
An Vô Ngu khoanh tay, hỏi thẳng: “Ai tặng? Tặng một mấy chục vạn?”
Mấy món đó cộng bao nhiêu tiền An Vô Dạng cũng từng tính qua, chị mấy chục vạn, thoáng sững sờ: “Mấy chục vạn?”
Xem còn chẳng mấy thứ trị giá bao nhiêu, An Vô Ngu càng thêm phát điên: “Em cái gì cũng mà nhận đồ của ?” Đây chuyện nhỏ!
Ban đầu cảm thấy gì, bây giờ An Vô Dạng thực sự hối hận khi nhận những thứ đó: “Em đúng là , ngày mai em trả cho .”
An Vô Ngu hỏi: “Trả cho ai?”
An Vô Dạng lấy đại một cái cớ, giống như từng dùng để lừa em trai: “Một cô gái theo đuổi em.”
Chị gái lập tức cạn lời, đ.á.n.h giá em trai từ xuống … Đánh giá mới nhận , đứa em vốn xem nhẹ thật trắng trẻo trai, trông ưa .
Nếu chịu ăn mặc tử tế, cũng thể liệt hàng hotboy.
“Một cô gái ưu tú như mà theo đuổi em?” An Vô Ngu ngập ngừng : “Nếu em thích thì cũng thể cân nhắc.”
Dù cũng là chuyện , dù em cố gắng, cũng thể sống dễ chịu hơn.
“Không cân nhắc.” An Vô Dạng : “Chị đừng cho .”
Cậu là sống thực tế, nếu một gia cảnh đang theo đuổi , chắc chắn một trăm phần trăm sẽ khuyên đồng ý quen thử.
An Vô Ngu : “Sao thế? Đối phương trông xinh ?” Thật cô cũng khuyên, nhưng dù quyết định đều trong tay em trai: “Thôi tùy em, đừng hối hận là .”
Nếu những món đồ là một cô gái tặng: “Mấy thứ trả em tự cân nhắc , nhưng dù cũng rõ ràng, đừng để mất lòng .”
Thật nếu ngay từ đầu nhận thì thôi, nhận thì cũng chẳng cần trả nữa, cô nghĩ.
“Em .” Trong lòng An Vô Dạng quyết định, ngày mai sẽ nhờ Hoắc Vân Xuyên trả giúp.
Buổi tối, cả nhà cùng ăn cơm, An Thành vui, phiên gắp thức ăn cho ba đứa con: “Hình như lâu nhà cùng ăn một bữa cơm nhỉ?”
Nói cũng đúng, Đinh Vi : “Ngày mai thứ bảy , nhà em bên ngoại đám cưới, chúng cùng uống rượu mừng.”
“Là chú họ ?” Dù cũng khá , An Vô Ngu phản đối: “Đi thì .”
Dù gì mỗi , cô đều là tâm điểm, đám con cháu trong họ hàng chẳng đứa nào sánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-46.html.]
“Vô Dạng cũng , mai xin nghỉ một buổi.” Đinh Vi , giọng cho phép từ chối.
An Vô Dạng ngẩn , nhớ Hoắc Vân Xuyên hẹn ngày mai khám thai.
“Ăn trưa ?” Cậu hỏi.
“Ừ, ăn trưa.” An Thành đáp.
“Chỉ là đường xa.” Đinh Vi : “Mai dậy sớm, chắc chiều bốn năm giờ mới về.”
An Thành khổ: “May mà chủ nhật, nếu thì về ngay, mệt c.h.ế.t mất.”
con thứ ước gì là chủ nhật, như khỏi cho Hoắc Vân Xuyên leo cây.
Ăn cơm xong, An Vô Dạng về phòng, gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Xuyên.
[ Anh Hoắc, em chuyện , mong đừng giận.]
“Ting” một tiếng, Hoắc Vân Xuyên nhận tin nhắn, khẽ nhướng mày.
[Chuyện gì, em .]
[Ngày mai em khám thai , nhà việc tham gia, đổi sang chủ nhật ? (nhíu mày/)]
Tổng giám đốc Hoắc chằm chằm cái biểu cảm màu vàng cam , trong đầu bất giác hiện hình ảnh nhóc ăn uống hai má phồng lên…
[Hoạt động gì, những gì?]
[Chỉ là xe, ăn cơm thôi, đường em sẽ chú ý cơ thể.]
An Vô Dạng cam đoan với .
[Đi tắm , tối gọi điện chuyện với em.]
Không trực tiếp trả lời, tức là để gọi điện bàn .
An Vô Dạng khẽ thở dài, thật cũng chẳng ngoài, vì đường xa chẳng sẽ xảy chuyện gì, thể đoán .
Nếu nôn thì ? Ngất xỉu thì ?
Đợi đối phương tắm xong, gọi điện đến, hỏi kỹ thời gian địa điểm, Hoắc Vân Xuyên nhíu mày thật sâu, bật hai chữ: “Không .”
Thái độ cực kỳ cứng rắn.
“Anh Hoắc…” Giọng mềm mại của An Vô Dạng truyền tới tai : “Nhà em gần một năm hoạt động chung, họ thể quan tâm em mặt , nhưng em thì để ý.”
Cậu khéo léo : “Hay là, đồng ý cho em , em về sẽ dọn sang ở với .”
Hoắc Vân Xuyên , ngây tức giận: “…” Vấn đề khó thế , con nó ai mà chọn thế nào.