Đột nhiên chạm mặt ba ở đây, An Vô Dạng hoảng loạn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện giấu mặt , nhưng xem nhẹ việc bóng dáng của thể sẽ ba nhận .
Bây giờ đang gấp chết, khi trốn trong lòng Hoắc Vân Xuyên, đôi tay căng thẳng nắm chặt lấy quần áo đối phương, khuôn mặt chôn sâu lồng n.g.ự.c , hận thể chen cả cơ thể đối phương.
“...” Hoắc Vân Xuyên thật sự ngốc luôn , cách một lớp áo sơ mi mỏng, thở của thiếu niên cùng với cảm giác đầu mũi cọ n.g.ự.c vô cùng rõ ràng.
Anh một bên khiếp sợ, một bên chửi thề, đột nhiên nũng thế , thật là tùy hứng.
“Khụ, ?” Anh ôm lấy đối phương hỏi.
An Vô Dạng thể trả lời , trái tim trong lồng n.g.ự.c đập liên hồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, khóe mắt căng thẳng ba đang tới từ phía … Một bước hai bước…
“Trưởng phòng An, chào buổi sáng.”
Đột nhiên giọng vang lên, dọa giật nảy , hóa là khác chào hỏi ba .
“Tiểu Lâm, chào buổi sáng.” Ba ngang qua bên cạnh .
May mắn nhận , thật quá.
An Vô Dạng xuyên qua bả vai Hoắc Vân Xuyên, theo bóng dáng ba rời , thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vì trong lòng chút mất mát.
Ba mà nhận bóng lưng của .
Nếu là em trai thì ?
Cậu khỏi nghĩ thầm.
“Cơ thể khỏe ?” Hoắc Vân Xuyên một tay ôm An Vô Dạng, cúi đầu nghiêm túc hỏi.
“Không .” Thấy ba xa, An Vô Dạng lập tức rời khỏi lồng n.g.ự.c : “Em .” Nghĩ đến hành động của , giả ngu như việc gì.
Lồng n.g.ự.c Hoắc Vân Xuyên trống rỗng, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn bên mũi cũng đột nhiên biến mất.
Anh như chuyện gì, bình tĩnh : “Vậy thôi.”
An Vô Dạng nghĩ đến việc hiện tại ba đang trong công ty , ở đây lâu: “Anh bận việc lâu ? Em xuống lầu chờ ?”
Hoắc Vân Xuyên liếc : “Tiệm sữa?”
An Vô Dạng vội gật đầu: “Vâng.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Khuôn mặt đối phương bày vẻ lạnh lùng, ôm lấy eo về phía : “Đừng để phát hiện em ăn vụng mấy thứ thực phẩm bẩn, nếu thì tự gánh hậu quả.”
“...” An Vô Dạng câm nín, đối phương hiểu lầm gì đó : “Em...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-ong-chong-nha-giau/chuong-37.html.]
Không vì ăn đồ ăn vặt mà!
Người đàn ông , tuyệt đối hiểu lầm với mười tám tuổi, hơn nữa còn hiểu lầm lớn.
“Nghe lời một chút.” Hoắc Vân Xuyên .
Anh cao một mét tám bảy, chân dài dáng cao, bình thường bước khá nhanh, hôm nay vì trai nhỏ bên cạnh, tốc độ đường so với ngày thường chậm hơn gấp ba.
Nhân viên Hoa Thụy từng gặp qua tổng giám đốc của tổng công ty, bọn họ chỉ qua cái tên Hoắc Vân Xuyên.
Khi đàn ông khí phách mặt là Tổng giám đốc Hoắc trong truyền thuyết, những cô nhân viên lễ tân lộ vẻ sợ hãi, mặt sếp cũng dám thở mạnh.
“Chào Tổng giám đốc Hoắc.”
“Văn phòng ở ?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.
Chị gái xinh cung kính cẩn trọng, giọng căng thẳng: “ dẫn đến đó, mời hai phía ...”
Hoắc Vân Xuyên ôm An Vô Dạng chậm rãi về phía , suốt bộ quá trình vẫn luôn thẳng, để ý đến những liên quan, những dù cũng chỉ là nhân viên của .
Thái độ tự phụ và cao ngạo giống như trời sinh , khắc trong xương cốt của đàn ông .
An Vô Dạng bên cạnh đối phương, cảm thấy hai chênh lệch vô cùng lớn, khác biệt , giống như đá và kim cương .
“Hai uống cà phê là ?” Chị gái lễ tân hỏi.
“Không cần, cô ngoài .” Hoắc Vân Xuyên .
Ở đây ghế sofa, kỹ, đó để An Vô Dạng xuống: “Đừng lộn xộn, để lấy nước.” Anh , đó vặn nắp bình giữ nhiệt, tìm máy lọc nước, rót thêm một bình nước ấm.
Sáng nay An Vô Dạng dậy sớm, đường ít, chạm chiếc ghế sofa mềm mại, kiềm chế bản , lập tức xuống.
Mới thoải mái một chút, Hoắc Vân Xuyên cầm bình giữ nhiệt trở về.
“...” Thiếu niên nhanh chóng dậy, mặt chút chột .
Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên thoáng khựng , gì, chỉ qua, đặt bình giữ nhiệt sang một bên, đó xuống: “Cảm thấy mệt thì với , thể một chút.”
Giọng mà dịu dàng.
Vấn đề là… Ánh mắt An Vô Dạng liếc một chút, chỗ của đối phương lúc chính là chỗ , nếu xuống, tất nhiên sẽ đùi đối phương.
Cậu thu ánh mắt, mắt mũi mũi tim, bộ như hề mệt chút nào.
Hoắc Vân Xuyên đợi lâu, trai bên cạnh vẫn nhúc nhích.
Anh đè nén khóe miệng, một nữa xác nhận đối phương chán ghét , gần gũi .