Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-05-21 14:09:05
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đáng c.h.ế.t thật! Thẩm Đào không phải chỉ thích mỗi Điền Mật thôi sao? Sao bây giờ Điền Tâm vừa vẫy tay một cái, hắn đã lập tức chạy theo cô rồi? Hắn rốt cuộc có nguyên tắc hay không vậy?!

Còn nữa, bọn họ rầm rộ quay về nhà thị uy như thế, rốt cuộc muốn làm gì?

Không lẽ đây chính là điều mà Điền Tâm nói, cô cho Điền Mật một cơ hội cuối cùng sao? Cái con bé c.h.ế.t tiệt này! Có ai lại thử người khác kiểu vậy không chứ?

Chuyện này sao có thể đem ra thử được?

Thu Hà càng nghĩ càng tức, hận không thể ném miếng thịt ba chỉ trong tay xuống đất rồi dẫm lên vài cái thật mạnh. Nhưng bà không thể làm vậy.

Bà không có buôn chuyện với hàng xóm láng giềng, cũng chẳng giải thích với ai về chuyện giữa Điền Tâm và Thẩm Đào.

Cứ thế, như ôm một quả b.o.m trong người, bà ôm hai cân rưỡi thịt ba chỉ, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

Ở bệnh viện, quả nhiên bà nhìn thấy Điền Tâm.

Cô vẫn mặc chiếc váy dệt dài màu xám nhã nhặn cùng chiếc áo khoác vải nỉ của ngày hôm qua. Vẫn xinh đẹp như thế, thu hút ánh mắt người khác như thế. Chỉ có điều, có lẽ vì ngủ không ngon giấc, gương mặt có phần tiều tụy đi đôi chút.

Nhưng điều khiến Thu Hà giận sôi lên chính là chiếc áo khoác dày trên người Điền Tâm.

Đây không phải đồ của nhà họ Điền, cũng chẳng phải của Điền Tâm.

Đây là áo khoác của Thẩm Đào! Là chiếc áo khoác quân đội mà năm trước hắn nhờ người mua về. Lúc đó, hắn còn định mua thêm một chiếc y hệt để tặng cho Điền Mật, muốn cả hai mặc đồ đôi.

Nhưng Điền Mật không chịu, còn châm chọc hắn rằng mặc áo khoác quân đội trông chẳng khác gì một quả đu đủ chín rụng, khiến hắn tức đến mức cất luôn cái áo xuống đáy tủ.

Bây giờ, chiếc áo đó lại đang trên người Điền Tâm!

“Áo của Thẩm Đào, sao lại ở trên người con?” Kìm nén cơn giận, Thu Hà cố giữ bình tĩnh. Bà không nổi điên, cũng không mắng chửi ầm lên. Chỉ lạnh lùng nhìn Điền Tâm, cảnh cáo:

“Điền Tâm, đừng quên con đã hứa với mẹ chuyện gì! Mẹ còn chưa c.h.ế.t đâu, có một số chuyện con không thể làm!”

“Biết rồi, con không quên.” Điền Tâm lười nhác đáp.

Giải quyết xong nguy cơ lớn nhất về chuyện sinh tồn, tâm trạng cô lúc này vô cùng thoải mái, lười biếng dựa người vào bức tường bệnh viện đã bong tróc vôi, hoàn toàn không để ý đến việc chiếc áo khoác có thể bị làm bẩn.

Ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên nền vải quân đội màu xanh lục, tạo nên một vẻ đẹp mịn màng như ngọc thạch.

“Mẹ, nếu con nói con với Thẩm Đào chỉ đang diễn kịch, mẹ có tin không?” Điền Tâm vô tội giơ tay lên, làm bộ đáng thương:

“Vì giúp anh con vay tiền, hôm nay con đã hy sinh rất nhiều đó.”

“Mẹ, Thẩm Đào nói anh ấy không tin Tiểu Mật không thích anh ấy, muốn dùng con để thử xem. Con ngoài đồng ý ra, còn có thể làm gì được?”

“Anh cả và cháu gái nhỏ đều đang chờ tiền cứu mạng, chẳng lẽ con có thể vì một chút uất ức mà bỏ mặc họ sao? Con không thể. Mẹ, con là người trọng tình nghĩa, không phải loại vô tâm vô tình đâu.”

“Haha.” Thu Hà tức đến bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-44.html.]

Giỏi, rất giỏi! Điền Tâm đúng là con gái bà, quá lợi hại!

Chuyện đến nước này, nói gì cũng vô ích. Nếu Điền Tâm đã quyết tâm không nghe lời, vậy Thu Hà cũng chẳng cần phải mềm lòng nữa.

Nhưng Điền Tâm hiểu rõ tính mẹ mình, đã sớm đề phòng trước.

“Aizz…” Cô cố ý thở dài thật dài, vẻ mặt trông đầy thương tâm, cụp mắt xuống đầy tủi thân:

“Mẹ, con và Tiểu Mật đều là con gái mẹ nuôi lớn. Con là người như thế nào, mẹ còn không rõ sao? Biết con không thiếu đàn ông, vậy sao mẹ lại không thể tin con?”

“Tin con? Con đã cướp Thẩm Đào đi rồi, bảo tao tin con thế nào? Ta thấy chính vì ta tin con quá nên mới…”

“Dì ơi, là tôi bảo Tâm Tâm làm vậy. Nếu có trách thì trách tôi đi.”

Thu Hà còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Đào người mà Điền Tâm đã sắp xếp sẵn lập tức xuất hiện. Hắn đứng chắn trước mặt Điền Tâm, vẻ mặt đầy quan tâm.

“Không sao chứ?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Không sao.” Điền Tâm kiên cường mỉm cười với hắn.

Xin lỗi nhìn Điền Tâm một cái, rồi gương mặt Thẩm Đào càng lộ rõ sự đau lòng. Mang theo nỗi xót xa dành cho cô và cả sự oán hận với Điền Mật, hắn quay lại đối diện với Thu Hà, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn sa sầm mặt, rút từ trong túi áo khoác ra một xấp tiền bọc trong giấy báo. Tiền mới rút từ ngân hàng về, dày cộp, dường như còn tỏa ra mùi thơm của giấy mới.

Bốp bốp! Hắn vỗ vỗ xấp tiền vào lòng bàn tay, phát ra âm thanh nặng nề, như thể đang vả thẳng vào mặt Thu Hà vậy.

TBC

Sắc mặt Thu Hà càng lúc càng đen.

“Dì à, theo lý thì với quan hệ giữa hai nhà hiện tại, tôi không nên cho dì vay tiền. Nhưng tôi với Tâm Tâm là bạn tốt, cô ấy nhờ con giúp, tôi không thể từ chối.”

“Chỉ là, lần này tôi sẽ không hồ đồ mà giúp không công nữa. Tôi muốn lấy lãi trước.”

“Hôm qua Tiểu Mật nói những lời đó, thực sự làm tôi tổn thương. Càng nghĩ càng đau lòng. Cho nên, tôi muốn Tâm Tâm diễn cùng con một vở kịch, để Tiểu Mật cũng nếm thử cảm giác đó.”

Thẩm Đào cảm thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời. Hắn dường như đã tưởng tượng được cảnh Điền Mật vì hắn mà đau khổ, tổn thương, khó tin đến mức bi thương.

Hắn xem đây là một cơ hội tuyệt vời để trả đũa Điền Mật.

Hơn nữa, Thẩm Đào tin chắc rằng, sau lần thử nghiệm này, Điền Mật nhất định sẽ thu lại tính kiêu ngạo của mình, ngoan ngoãn trở về bên hắn.

“Tôi phải để Điền Mật biết, không phải là tôi không rời xa được cô ấy, mà là cô ấy không thể rời xa tôi!”

Hắn nghiến răng nói:

“Trước đây tôi đối xử với cô ấy quá tốt, nên mới nuông chiều cô ấy đến mức chẳng thèm coi con ra gì.

Nhưng bây giờ, tôi sẽ để cô ấy hiểu rằng, nếu cô ấy không trân trọng tình cảm của tôi, thì tôi không chỉ thu hồi lại tất cả, mà còn có thể đối xử với người khác tốt hơn gấp bội!”

Loading...