Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-05-21 14:08:40
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tiểu Mật." Điền Lão Thật lo lắng gọi cô.

Điền Mật miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nở nụ cười với Điền Lão Thật: “Gia gia, hôm nay người cũng ở lại ăn cơm đi. Thật hiếm khi cả nhà đông đủ như vậy, chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo.”

"Ừ." Điền Lão Thật đồng ý.

Hiện tại, trạng thái của Điền Mật rất tệ, nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khóc, thật sự khiến người ta không yên lòng.

Nỗi lo lắng dành cho Điền Mật đã lấn át cả sự câu nệ với con dâu, đây là lần đầu tiên Điền Lão Thật ở lại Điền gia dùng bữa.

Thu Hà làm như không thấy, cũng không đuổi người. Bà cũng có chút lo lắng cho Điền Mật. Nhưng bệnh nặng thì cần thuốc mạnh. Trước đây, vì bảo bọc quá mức, bà đã nuôi dưỡng Điền Mật thành một người không rành thế sự.

Như vậy là không được. Điều này vô cùng không tốt.

Nếu bây giờ không để Điền Mật khắc sâu ý thức về sự tàn khốc của cuộc sống, sau này sớm muộn gì nàng cũng sẽ vấp ngã nặng hơn.

Thà để cô chịu chút tổn thương trong nhà, còn hơn ra ngoài xã hội rồi bị cuộc đời giáng cho một đòn đau đớn hơn.

Thu Hà quyết tâm nghiêm khắc với Điền Mật, buộc cô phải cúi đầu, chấp nhận gả cho Thẩm Đào. Nhưng bà biết tính Điền Mật bướng bỉnh, không dễ dàng thỏa hiệp. Lo sợ Điền Mật nghĩ quẩn, Thu Hà giữ Điền Lão Thật ở lại để an ủi cô.

Điền Lão Thật, với nỗi lo lắng canh cánh trong lòng, lặng lẽ ở bên cạnh Điền Mật. Hai ông cháu cùng nhau đi vào phòng chứa đồ cũ, tìm lại những món đồ mà Điền Mật đã từng sử dụng khi còn nhỏ.

Người thời ấy rất tiết kiệm, chỉ cần đồ vật không bị hỏng đến mức không thể dùng được, thì thường sẽ không vứt đi.

TBC

Khi còn nhỏ, Điền Mật và Điền Tâm được cưng chiều, nên có đến bảy, tám con búp bê vải và đồ chơi nhỏ.

"Ai chà, ở đây còn có hai đôi giày da màu đỏ." Mở hộp ra, phát hiện giày không bị bung keo, cũng không bị đứt đế.

“Chỉ cần đánh xi lại là sẽ mới như lúc đầu. Chờ Tiểu Vũ ba, bốn tuổi đi được, đi đôi này chắc chắn sẽ rất đẹp. Đáng tiếc là những chiếc váy nhỏ ngày trước đều bị cắt ra để may quần áo, không còn giữ lại được.”

"Không sao, sau này có thể may đồ mới cho Tiểu Vũ." Điền Lão Thật tự nhiên tiếp lời.

Phòng chứa đồ cũ vừa tối vừa ẩm thấp, đôi khi hàng xóm sang lấy đồ ăn còn mang theo cả luồng gió lạnh lùa vào.

Dưới ánh sáng lạnh lẽo của đèn pin, sắc mặt Điền Mật ngày càng kém đi. Nhưng cô không có ý định rời khỏi, vẫn chăm chú tìm kiếm trong đống đồ cũ để xem có gì hữu dụng hay không.

Tiễn một người hàng xóm đến nghe ngóng chuyện bát quái, Điền Lão Thật càng nhìn Điền Mật càng thấy hụt hẫng.

Trong ngôi nhà này, Điền Mật là người duy nhất quan tâm đến Điền Lão Thật. Đừng nhìn vào việc cô sức khỏe yếu, nhưng cô không hề yếu đuối.

Điền Lão Thật chỉ có một tay, việc nấu cơm, giặt quần áo đều rất bất tiện. Sau khi Điền Mật lớn lên, hễ có thời gian rảnh, cô sẽ đến đại viện để thăm ông, tiện thể giúp ông quét dọn, làm việc nhà.

Tương tự, Điền Lão Thật cũng là người quan tâm Điền Mật nhất.

Ông là người duy nhất có thể hiểu cô, cũng giống như bản thân ông đã từng bị người khác ghẻ lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-33.html.]

Ở một mức độ nào đó, hai người họ là cùng một kiểu người—họ theo đuổi sự thỏa mãn về mặt tinh thần.

Cuộc sống có cực khổ, có vất vả cũng không sao. Chỉ cần trong lòng có chỗ dựa, chỉ cần giữ vững niềm tin, họ sẽ cảm thấy vui vẻ và kiên định.

Điền Mật vốn dĩ luôn kiên định tin rằng, làm người thì phải làm cho đàng hoàng, dựa vào chính mình.

Nhưng dù sao cô cũng còn trẻ, trải nghiệm chưa nhiều. Hôm nay tâm trạng cô vốn đã không tốt, lại bị những lời của Thu Hà chạm đến nỗi lòng, thế nên càng bị ảnh hưởng.

Thấy Điền Mật nhìn những món đồ cũ mà lén lau nước mắt, Điền Lão Thật an ủi:

“Tiểu Mật, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Chuyện của đại ca cháu không phải trách nhiệm của cháu. Mẹ cháu hỏi như vậy, vốn dĩ đã không đúng. Cháu đừng suy nghĩ lung tung.”

“Tiểu Mật, gia gia biết con là người tốt bụng, luôn muốn đền đáp những người đối tốt với con. Nhưng con phải học cách lượng sức mà làm.”

“Như đại ca con chẳng hạn, nó không đáng để con phải đau lòng vì nó. Nó như vậy, rõ ràng là tự chuốc lấy cực khổ. Biết tình hình gia đình không tốt, vậy tại sao không hoãn việc sinh con lại một chút?”

“Trước đây, ba mẹ con rất thông minh. Bọn họ biết cuộc sống khó khăn, nên sau khi sinh Đại Tráng ca con, một thời gian rất dài cũng không sinh thêm đứa nào. Nếu không phải ta trở về, sắp xếp công việc cho ba con, thì mẹ con cũng sẽ không sinh ra con và Tâm Tâm.”

“Tiểu Mật, ai sinh con thì người đó phải nuôi. Con chỉ là cô cô của Tiểu Vũ, đừng quá mềm lòng. Con phải học cách suy nghĩ nhiều hơn cho chính mình.”

Là người từng trải, Điền Lão Thật nhìn thấu tâm tư nhỏ của Điền Đại Tráng. Đều là nam nhân, ông hiểu được sự nông nổi của Điền Đại Tráng.

Nhưng ông không thể chấp nhận chuyện hắn lợi dụng Điền Mật. Một nam tử hán đại trượng phu, vợ con của mình thì phải tự mình nuôi.

Điền Đại Tráng chỉ lo bản thân được sung sướng, lại đem gánh nặng gia đình chia bớt cho mẹ và em gái, thật là không biết xấu hổ.

Hắn và Điền Lão Thật không giống nhau. Năm đó, Điền Lão Thật sinh con nhưng không thể nuôi không phải vì ông không muốn, hay vì ông không có khả năng. Mà là vì thời loạn thế, ông bị Quốc dân Đảng bắt đi lính, căn bản không có cách nào chăm lo cho gia đình.

Năm tháng lang bạt đó, cay đắng thế nào, chỉ có Điền Lão Thật hiểu rõ. Sau này, ông được Đảng cứu, lập tức chạy về nhà. Nhưng tiếc thay, chiến tranh loạn lạc, ông không tìm thấy người thân.

Tưởng rằng cả nhà đã mất hết, tâm hồn nguội lạnh, Điền Lão Thật lại một lần nữa bước lên chiến trường. Mãi đến khi chiến tranh kết thúc, cơ thể đã tàn phế, ông mới trở về quê hương để canh giữ phần mộ tổ tiên.

Kể lại những chuyện cũ năm xưa với giọng điệu đầy tang thương, Điền Lão Thật muốn nói với Điền Mật rằng, trừ khi là sinh ly tử biệt, bằng không, chẳng có điều gì là thật sự bất đắc dĩ.

"Tiểu Mật, chuyện của đại ca con, cứ để ba mẹ con giải quyết đi." Ông khẽ vỗ vai nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Gia gia, nếu người còn điều gì muốn nói, cứ nói hết đi, con chịu được.”

Nghe Điền gia gia nói nhiều như vậy, nếu Điền Mật còn không hiểu rằng Điền Đại Tráng đang nhắm vào mình, thì cô thật quá ngu ngốc.

Nhìn từng món đồ cũ này, trong đầu Điền Mật toàn là hình ảnh gia đình vui vẻ ngày xưa.

Khi đó, Điền Đại Tráng thật sự rất tốt với Điền Mật.

Loading...