Người đàn ông giờ giá trị, cần nịnh bợ cô nữa, thậm chí còn bày vẻ lạnh lùng, khiến Đỗ Di cảm thấy sức hút.
Nén giận, Đỗ Di nhẹ giọng xin Phùng Đoàn:
“Trước là em còn trẻ, hiểu chuyện. Giờ em trưởng thành. Đương gia, Tiểu Thịnh xem. Nó năm tuổi . Anh nhẫn tâm để con trai bạn bè trêu là đứa trẻ cha ?”
Nói xong, cô đẩy con trai về phía Phùng Đoàn.
Phùng Thịnh – bé nhút nhát, ôm lấy chân Phùng Đoàn, gọi nhỏ một tiếng: “Ba ba.”
Phùng Đoàn lập tức bối rối, nhưng vẫn nhẹ nhàng bế con lên, hỏi nó theo .
“Ba ba ở đó cảnh vệ viên và bảo mẫu chăm sóc con. Con thể theo ba qua đó học, nghỉ lễ về thăm . Được ?”
Tiểu Thịnh chần chừ, nó ba, nhưng cũng nỡ xa , khó xử. Nó cầu cứu.
Đỗ Di tức chết. Cô thầm nhắc nhở bản “băng dày ba thước do một ngày lạnh”, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đột nhiên, cô phát hiện một nhóm phụ nữ đang hóng chuyện ở cửa.
“Khụ khụ khụ…”
“Haha, bọn chỉ ngang qua thôi.”
“ , ngang qua.”
TBC
Điền Mật chột , chỉ đào hố chui xuống. Tò mò quá hóa dại, cô thề sẽ hóng hớt chuyện khác nữa.
Ánh mắt Đỗ Di chạm đến Điền Mật, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm. Bị vẻ của Điền Mật lóa mắt, cô suýt quên cả lời định .
Thấy Phùng Đoàn bắt đầu mất kiên nhẫn, cô vội vàng xin đám quân tẩu đang hóng chuyện.
“Trước là điều, năng suy nghĩ. Thực sự xin . Cảm ơn chấp nhặt với .”
“!!!!!”
Lời xin của Đỗ Di khiến đều ngỡ ngàng. Đây là Đỗ Di, cô tiểu thư cao cao tại thượng mà họ từng ? Cô thực sự chịu xin ?
Sự thật chứng minh rằng, chỉ xin , mà Đỗ Di còn thể hiện sự chân thành hiếm thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-320.html.]
Việc một nuôi con nhỏ hề dễ dàng. Dù Thanh Thành trung tâm của sóng gió, nhưng những năm qua, Đỗ Di cũng trải qua ít chuyện. Cha cô già, thể giúp đỡ nhiều như , nên dần dần, Đỗ Di cũng đổi.
Cô trở nên chín chắn hơn, nhận thời cuộc. Lần , cô quyết tâm hàn gắn mối quan hệ với Phùng Đoàn và theo . Như cô , con cô sắp đến tuổi học.
Năm xưa, vì con, Đỗ Di thể ly hôn với Phùng Đoàn. Giờ con lớn, cô thể để nó khác chế giễu là "đứa trẻ cha".
Học cách nhún nhường cũng quá khó. Những ở vùng đất thể chướng mắt cô , nhưng về , họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả.
Chính vì thế, Đỗ Di cách thể hiện cảm xúc, đánh lừa cả Trần tẩu và những phụ nữ khác.
Có câu: “Thà phá một ngôi miếu, chứ phá một mối lương duyên.”
Những phụ nữ xung quanh, thương cảm cho đứa trẻ, liền khuyên nhủ Phùng Đoàn:
“Đàn ông thì nên rộng lượng một chút.”
“ đấy! Chuyện qua lâu , còn giận chứ?”
“Hai vợ chồng xa cách lâu ngày . Anh xem, Tiểu Thịnh lớn thế , nên nghĩ cho con nhiều hơn.”
Họ hết câu đến câu khác, khiến Phùng Đoàn đau đầu.
Những chuyện liên quan đến chính trị, thể giải thích tường tận với những phụ nữ thiếu nhạy bén về chính trị . Hắn đành nén bực tức, đóng cửa và chuyện rõ ràng với Đỗ Di.
Đỗ Di thông minh hơn . Hai vợ chồng chung vận mệnh: một vinh quang thì cả hai cùng hưởng, một suy sụp thì cả hai đều chịu thiệt.
Khi Phùng Đoàn phân tích những lợi ích và nguy cơ, cô nhanh chóng đồng ý cẩn trọng trong lời ăn tiếng , và Phùng Đoàn quyết định cho cả hai một cơ hội.
“Chỉ thôi. Nếu cô vẫn điều, tùy tiện đắc tội với khác, thì chúng nhất định chia tay. Đỗ Di, thể đến Bắc Thị là nhờ phúc của Giản Hoài. Đây là đỉnh cao nhất mà thể đạt trong đời, và cho phép ai hỏng nó. Cô hiểu ?”
"Hiểu!" Đỗ Di gật đầu mạnh.
Không cần Phùng Đoàn nhắc nhở, Đỗ Di cũng hiểu rõ đạo lý . Những năm qua, chính tính khí ngang bướng của cô khiến cô chịu ít khổ sở. Giờ đây, cô trưởng thành hơn, rút kinh nghiệm.
Sau khi cả hai đặt quy tắc chung, cuối cùng, Phùng Đoàn quyết định đưa vợ con cùng đến Bắc Thị nhận chức. Điền Mật cũng gặp trực tiếp Đỗ Di và chúc phúc cho vợ chồng họ thể ngày càng hơn.
Người phụ nữ giống như trong những lời đồn thổi. Hóa , xã hội chính là ngôi trường nhất. Qua bao nhiêu năm, cô gái trẻ từng kiêu ngạo, ngây thơ và coi ai gì dần trưởng thành.
Thật ! Có ý thức trách nhiệm, mới thể sống lâu dài.
Chúc phúc cho họ, hy vọng cả gia đình thể đoàn tụ ở Bắc Thị!