Hắn và mẹ ruột của hắn đã không còn chung lòng với Lưu Tỷ, suốt ngày chỉ biết áp bức chị ấy đến mức không còn đường sống, vậy thì cần gì phải lo lắng cho hắn?
Bệnh tật như bay đi một nửa, Lưu Tỷ tinh thần phấn chấn hẳn lên. Những người khác thấy Điền Mật thực sự có chủ ý, cũng chen vào góp ý.
“Ngươi có thể mượn sức Đinh Hương. Cô ta hình như muốn ở lại thành phố. Ngươi chỉ cần giới thiệu cho cô ta một mối tốt, cô ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.”
“Không được, nha đầu kia cùng bà nội nó là một ruột. Nó chỉ đến đây để kiếm đối tượng thôi. Dùng nó giúp sức thì lãng phí quá. Tốt nhất là viết thư cho Tiểu Huy, bảo thằng bé quay về khóc lóc với lão Đinh.”
“Đúng đó, nếu ngay cả con ruột của mình mà lão Đinh cũng mặc kệ, thì ngươi cứ đuổi hắn ra ngoài đi. Một gã đàn ông ở rể, nếu không thể nuôi sống vợ con thì có ích gì?”
...…
Mọi người ai nấy đều không ưa bà mẹ chồng ở quê.
Trước kia không phải là không chăm sóc, hàng năm vẫn đều đặn gửi tiền dưỡng lão, vậy mà bà ta vẫn muốn lợi dụng con trai lớn để lo cho con trai út, đúng là lòng tham không đáy. Bà ta đã già mà còn không đứng đắn, ai còn có thể tôn trọng?
Sau khi nghe xong, Lưu tỷ cũng hạ quyết tâm.
Không cần đàn ông cũng chẳng sao! Về sau, chị ấy sẽ sống với con cái, Đinh lão thái thái và Đinh Kiệt muốn thế nào thì mặc xác họ!
Lau khô nước mắt, Lưu tỷ lập tức hành động. Chị ấy tìm Đinh Kiệt, rất bình tĩnh và nghiêm túc nói:
“Tôi bị bệnh rồi, là do các người làm tôi tức đến bệnh. Bây giờ, hoặc là anh đưa mẹ anh về quê, để chúng ta tiếp tục cuộc sống bình thường. Hoặc là tôi sẽ đưa con về quê, tiễn luôn các người về đó mà sống.”
"????" Đinh Kiệt ngớ người.
Chuyện quái gì thế này? Cô ta đang nói cái quái gì vậy? Hắn đang yên đang lành, sao tự nhiên lại phải về quê? Còn có mẹ hắn nữa, bà cụ vất vả cả đời, giờ già rồi chỉ muốn ở lại đây ít hôm, thế thì có sao đâu?
Nhăn mày, mặt đen lại, Đinh Kiệt lập tức quát lên. Nhưng hôm nay, ánh mắt của Lưu tỷ có chút đáng sợ, khiến hắn chần chừ mất hai giây. Sau đó, hắn tức tối đến mức mắng còn to hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-308.html.]
“Cô không muốn sống nữa sao? Mẹ tôi lớn tuổi như vậy, ăn chút đồ của cô thì sao chứ? Cô có cần mỗi ngày lải nhải thế không? Trước kia tôi thế nào lại không nhận ra cô độc ác như vậy! Cô—”
“Được rồi. Tôi nghe đủ đạo lý rồi.”
Lưu tỷ thất vọng xoay người rời đi, lần này, chị ấy hoàn toàn không còn chút mong chờ nào với Đinh Kiệt nữa.
Gọi điện thoại bảo Đinh Huy về gấp, Lưu tỷ lập tức đến bệnh viện kiểm tra. Khi nhận được kết quả chẩn đoán là khí huyết suy nhược, n.g.ự.c có khối u, chị ấy không chút do dự tìm gặp chủ nhiệm nữ công, tố cáo Đinh Kiệt ngược đãi mình, yêu cầu chuyển công tác của hắn cho Đinh Huy.
“Công việc này là cha mẹ tôi xin cho anh ta. Giờ anh ta và mẹ anh ta muốn hại c.h.ế.t tôi, tôi đương nhiên không thể nhịn. Chuyển giao công việc xong, anh ta muốn hiếu thuận thế nào thì tùy anh ta. Tôi cũng đồng ý ly hôn.”
“Không được ly hôn! Hạnh phúc gia đình quan trọng, ly hôn cái gì mà ly hôn!”
Thời đại này ai cũng khuyên nhủ, hòa giải. Nghe Lưu tỷ làm loạn như vậy, nữ chủ nhiệm nhức đầu ngay lập tức. Cầm trong tay báo cáo bệnh án, nữ chủ nhiệm khuyên giải hết lời mà Lưu tỷ vẫn không chịu dừng lại, bà ta chỉ còn cách cau mày đi tìm Đinh Kiệt.
TBC
“Có chuyện gì thì vợ chồng cùng nhau ngồi xuống nói chuyện. Trực tiếp đòi ly hôn như vậy không tốt đâu, con cái các người cũng đã lớn như thế rồi.”
Trấn an xong Lưu tỷ, nữ chủ nhiệm quay sang trách mắng Đinh Kiệt:
“Sao anh có thể bất cẩn như vậy? Nhìn xem anh làm vợ anh mệt mỏi đến mức nào! Mau xin lỗi đi! Mưa gió cùng nhau vượt qua nửa đời người, sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế?”
Đinh Kiệt bị mắng đến sững sờ. Hắn vừa bị gọi từ xưởng làm việc lên, trên tay còn đeo găng tay lao động. Toàn thân mệt mỏi, nhìn Lưu Tỷ cứ không ngừng nghỉ mà làm ầm ĩ, hắn thật sự cực kỳ bực bội.
Hai vợ chồng đang yên đang lành, sao cô ấy lại không thể hiểu cho hắn một chút? Nhiều năm trời rời nhà làm việc, hắn chưa từng được ở bên chăm sóc mẹ mình. Giờ nhân lúc mẹ vẫn còn sống, hắn muốn quan tâm một chút thì sao chứ?
Nhìn nữ chủ nhiệm quăng báo cáo bệnh án cho mình, Đinh Kiệt tức muốn ói máu.
“Rốt cuộc cô muốn làm loạn đến khi nào?” Đinh Kiệt siết chặt nắm đấm, mắt bốc lửa. “Trước đây cha mẹ cô còn sống, tôi không thể về nhà. Bây giờ, cha tôi cũng không còn nữa. Chúng ta đều đã có tuổi, sao cô không thể thương tôi một chút?”
Toàn thân run rẩy, Đinh Kiệt cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa. Trong đầu vang lên những lời mẹ nói, hắn cảm thấy Lưu tỷ như thế này, thực sự là do hắn quá nuông chiều cô ấy.