Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-05-28 15:15:03
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi làm sạch một con, cô lập tức tiếp tục châm cứu cho con tiếp theo.

Chờ khi con heo khôi phục tinh thần, Điền Mật lại rút kim châm, cùng Khương Xa chở heo về tòa tàu. Bận rộn một hồi, mọi người phối hợp ăn ý, cuối cùng trong vòng một giờ đã chữa trị hết toàn bộ số heo bị bệnh.

Trong lúc đó, khi đoàn tàu đi ngang qua trạm nhỏ Kinh Đình, Điền Mật còn xuống xe mua gentamycin. Đây là một loại kháng sinh mới được nghiên cứu và phát minh, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng.

Nó có hiệu quả rất tốt trong điều trị viêm dạ dày. Tiết Văn và mọi người chưa từng nghe đến loại thuốc này, nên có phần nghi ngờ. Nhưng y thuật của Điền Mật rất giỏi, bọn họ đều tận mắt chứng kiến.

Vì vậy, họ quyết định tiếp tục tin tưởng Điền Mật.

Hơn nữa, loại thuốc này là do sư huynh của sư bá Điền Mật nghiên cứu phát minh, chất lượng đảm bảo, đáng để thử nghiệm. Theo hướng dẫn của Điền Mật, Tiết Văn cùng những người khác cho đàn heo uống một ít nước muối và thuốc.

Quả nhiên, sau khi uống thuốc, đàn heo trông khỏe khoắn hơn hẳn. Chúng hừ hừ liên tục, còn đẩy đẩy người, trông rất đói.

Bụng đói cồn cào, chúng cần được ăn ngay.

May thay, trạm dừng tiếp theo chính là Mai Thành. Đến lúc xuống tàu, Tiết Văn và những người khác có thể tìm thức ăn cho đàn heo.

“Đồng chí Điền Mật, lần này thật sự cảm ơn cô rất nhiều!”

“Phải tặng cô một tấm cờ khen thưởng, cô làm việc ở bệnh viện nào? Tôi nhất định sẽ nhờ xưởng trưởng của chúng tôi gửi tặng cờ thưởng cho cô!”

“Cô đúng là thần y, nhất định phải để mọi người đều biết đến!”

“Không cần, không cần đâu.” Điền Mật từ chối chân thành.

“Tôi vẫn chưa chính thức ra nghề. Lần này là nhờ thuốc của sư bá tốt nên mới có hiệu quả như vậy. Các anh đừng khen tôi nữa. Nếu thật sự tặng tôi cờ thưởng, sau này người ta tìm đến tôi khám bệnh, chắc còn tưởng mình đi nhầm chỗ mất.”

Phốc…

Câu nói hài hước của Điền Mật khiến mọi người bật cười.

Cười xong, Điền Mật nghiêm túc nói với Tiết Văn: “Tôi nghi ngờ đàn heo này đã bị ai đó cố tình cho ăn nấm mốc.”

Nói xong, cô đưa cho Tiết Văn một chiếc khăn tay. Bên trong khăn tay là thứ dơ bẩn mà Điền Mật tìm thấy gần miệng của một con heo.

“Cái này tôi từng thấy rồi, đây là loại nấm mốc sinh ra từ bắp bị mốc. Dân làng đã dùng xe đẩy để vận chuyển đàn heo đến đây, mất không ít thời gian. Anh còn nói rằng trước khi lên tàu, đàn heo vẫn khỏe mạnh.

Mấy trạm trước, chúng còn nhảy nhót vui vẻ, không có vấn đề gì cả. Như vậy, loại nấm mốc này chắc chắn không phải do dân làng vô ý cho ăn. Nó hẳn là xuất hiện sau khi đàn heo lên tàu và bị chúng ăn vào bụng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-303.html.]

Sau đó, Điền Mật không nói thêm gì nữa.

Cô chỉ nói những gì mình thấy và biết. Còn chuyện đàn heo trúng độc là do con người hay chỉ là tai nạn, điều đó cần Tiết Văn tự điều tra. Tiết Văn và những người khác đều rất thông minh. Chỉ với chút ám chỉ của Điền Mật, bọn họ lập tức hiểu ra.

Không cần Điền Mật nói rõ, chuyện này vốn đã rất kỳ quặc.

Trước đó, Tiết Văn không nghĩ đến vấn đề này, đầu óc có phần mơ hồ. Giờ đây, khi đàn heo đã không sao, anh ta bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Những người khác có thể không biết, nhưng Tiết Văn lại biết rõ rằng dạo gần đây anh rể của anh có những động thái lớn. Với tư cách là em vợ của phó thị trưởng, Tiết Văn nhanh chóng suy nghĩ sâu xa hơn.

Sau khi cảm ơn Điền Mật lần nữa, Tiết Văn và nhóm của mình bắt đầu kiểm tra xung quanh.

TBC

Tốt nhất là có thể tìm ra kẻ giở trò, nếu không tìm thấy thì cũng phải cảnh giác hơn, không thể để đàn heo gặp sự cố thêm lần nữa.

Làm xong việc của mình, Điền Mật nhanh chóng quay về tòa tàu. Mùi hôi của đàn heo này, cô thật sự không thể chịu nổi nữa!

Nhưng Quan Hân – cô nhóc này lại quen với mùi hôi rồi. Cô bé cứ lưu luyến, cứ nhớ thương đàn heo mãi.

Đàn heo trắng trắng, mập mạp, trông thật đáng yêu! Nếu có thể cưỡi chúng chạy quanh tàu một vòng, thì sẽ oai biết mấy!

Hai mắt lấp lánh sáng ngời, Quan Hân thật sự rất thích đàn heo này.

Lén nuốt nước miếng, cô bé ảo tưởng rằng đàn heo này đều là của mình. Nếu có hẳn một toa tàu đầy heo béo, cô bé sẽ hạnh phúc biết bao!

Nhân lúc Điền Mật không chú ý, đôi tay nhỏ bé của Quan Hân không thể ngoan ngoãn được, lúc thì sờ con heo này, lúc lại chạm con heo kia.

Sờ vào coi như ăn được rồi, cô nhóc sung sướng thỏa mãn.

Nhưng khi Quan Hân đề nghị được cưỡi heo, Điền Mật từ chối ngay lập tức.

Cô nhóc cũng rất hiểu chuyện, không làm ầm ĩ với Điền Mật.

Sau khi cùng Điền Mật quay về toa giường nằm, xác định không có người ngoài nghe thấy, cô bé mới lén lút hỏi trong phòng vệ sinh: “Tiểu cô cô, chúng ta có thể tự nuôi heo không?”

“Có thể chứ.”

Điền Mật trả lời, làm đôi mắt Quan Hân sáng rực lên.

“Vậy sau này chúng ta tự nuôi heo đi! Phải trắng, phải mập, con heo ngon nhất!”

“Được thôi.” Điền Mật cười đồng ý.

“Nhưng nuôi heo phải cắt cỏ, cho ăn, dọn chuồng đấy. Chúng ta là người nuôi heo chuyên nghiệp, cháu có sợ không? Tiểu cô cô hơi sợ bẩn đấy. Nếu cháu không sợ, chúng ta về mua heo con nuôi luôn.”

Loading...