Nhìn hoa còn thấy , mây trôi cũng thấy buồn, thậm chí những đôi bướm bay lượn bên , cảm thấy chính thật đáng thương.
Hận ý kéo dài, tình yêu vô tận, Thẩm Đào gần như phát điên.
Ngay ngày đầu tiên Điền Mật trở Thanh Thành, Thẩm Đào .
Ngay lúc đó, tìm cô.
Điền Mật từ chối thêm một nữa, vì thế cứ giả vờ như chuyện gì xảy ….
Nhẫn nhịn suốt bảy ngày, cuối cùng, ngày Điền Tiểu Tráng kết hôn, Thẩm Đào kìm nén nữa, lén trốn khỏi nhà. Hắn lẫn đám đông, ngây ngốc Điền Mật, càng càng mê mẩn.
Thật xinh , thật mỹ!
Một đóa hoa hồng mong manh như thế, đáng lẽ luôn rực rỡ tươi như .
Thật cam lòng, thật tiếc nuối khi buông tay!
Rõ ràng đóa hoa là do phát hiện đầu tiên, cũng chính dày công chăm sóc để nó lớn lên. Hắn dành bao tâm huyết cho Điền Mật, dựa khi cô trưởng thành, thuộc về ?
Cô đáng lẽ yêu ! Mọi đều Điền Mật nên thuộc về ! Dựa mà cô thể trốn tránh? Cô phụ bạc .
Cô đáng lẽ trừng phạt!
Những suy nghĩ tăm tối đó thể bộc lộ ngoài. Thẩm Đào lẩn tránh quen, từ xa chằm chằm Điền Mật, hai mắt đỏ ngầu.
Dù trong lòng như sóng lớn cuộn trào, đau đớn chịu nổi, nhưng Thẩm Đào vẫn cố gắng kiềm chế bước tới. Hắn thậm chí chủ động tránh né, để bản rơi vực sâu thêm nữa.
Nhịn xuống, thể bước qua ranh giới. Nhịn xuống, đối đầu với Điền Mật một cách tuyệt tình. Nhịn xuống, bởi vì vẫn yêu cô.
Nhẫn nhịn đến mức tổn thương chính , biểu cảm Thẩm Đào càng lúc càng dữ tợn.
Mãi đến khi Điền Mật và Giản Hoài lên tàu, mới dám lặng lẽ tiến tới, còn sợ Giản Hoài phát hiện. Nhìn chằm chằm Điền Lão Thật, nghĩ đến cảnh Điền Mật rơi nước mắt, trong lòng tràn ngập những ý niệm méo mó.
TBC
Có lúc bắt Điền Lão Thật , ép Điền Mật về bên . Lại lúc, đẩy Điền Lão Thật xuống tàu, khiến Điền Mật đau đớn đến tận cùng. Hưng phấn xen lẫn điên loạn, run rẩy như bệnh Parkinson.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-297.html.]
“Ê! Anh chứ?”
Vương Tĩnh Thẩm Đào, do dự nên bước đến giúp đỡ .
Đắm chìm trong thế giới của riêng , Thẩm Đào thấy tiếng gọi của Vương Tĩnh. Cô hỏi vài nhưng nhận hồi đáp.
Thẩm Đào trông vẻ khác thường, ban đầu Vương Tĩnh định bỏ để tránh phiền phức. , nhớ bạch nguyệt quang mà cô từng gặp một năm , cô quyết định đánh cược một .
Đây là cơ hội của cô , cô nắm lấy!
Một năm , khi tình cờ gặp Giản Hoài chuyến tàu, hình bóng khắc sâu lòng cô . Một năm trôi qua, cô vẫn thể quên. Dù gì về Giản Hoài, dù kết hôn, cô vẫn thể xóa khuôn mặt đó khỏi tâm trí .
Thời gian phai mờ tình cảm của Vương Tĩnh dành cho Thẩm Đào. Ngược , nó khiến Giản Hoài trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cô , khiến cô ngày càng đắm chìm. Cô khao khát gặp , thậm chí còn điên cuồng mong chờ.
Mỗi khi thời gian, cô đều đến ga tàu, chỉ để mong chờ một tình cờ gặp .
Nhiều thất bại, nhiều thất vọng, nhưng cô vẫn tiếp tục.
Trước , cô từng nhạo Ngô Đan vì theo đuổi tình yêu tàu hỏa, cho rằng đó là điều ngớ ngẩn. giờ đây, cô cũng sa sự chờ đợi vô vọng . Một mối tình hư vô, kết quả, nhưng cô thấy đó là sự lãng mạn.
Giữa biển mênh mông, họ thể gặp gỡ, chẳng là duyên phận ? Kiếp cô chậm một bước, chỉ thể lướt qua Giản Hoài.
Kiếp , cô nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ, tranh thủ cùng hạnh phúc cả đời. Đắm chìm trong mộng tưởng xa vời, Vương Tĩnh tỉnh giấc.
Dù tất cả đều vô vọng, dù chỉ đang điều vô ích, cô cũng thể ngừng .
Cô ý định phá hoại hôn nhân của khác. nghĩa là cô tham lam.
Nếu đây là một tình cảm khắc cốt ghi tâm, nếu cơ hội đến gần Giản Hoài hơn, cô đương nhiên sẽ bỏ lỡ.
Chú ý đến Thẩm Đào là vì cô nhận cũng giống —đang từ xa lặng lẽ Điền Mật. Ảo tưởng bản là Điền Mật, cô cảm thấy hạnh phúc tột cùng. hiện thực quá tàn nhẫn. Nghĩ đến đây, cô khỏi chua xót.
Khi đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, cô theo bản năng cùng Thẩm Đào chạy theo. Hai giữa dòng ngược chiều lao tới, khiến họ trở nên vô cùng nổi bật.
Khi nhận Thẩm Đào quen với Điền Mật, tim Vương Tĩnh đập loạn nhịp, phấn khích vô cùng.