“Cái này em cầm đi.” Trong lúc Giản Hoài và Điền Tiểu Tráng đang dọn đồ, Giang Ngạo Nhi đưa cho Điền Mật một xấp tiền cùng một chồng phiếu mua hàng.
“Không cần đâu, không cần.” Điền Mật từ chối.
“Cầm lấy.” Giang Ngạo Nhi không để cô từ chối.
“Anh em nhà chị tổ chức đám cưới, không thể để em phải bỏ tiền. Anh em tiết kiệm lắm, lần này chi tiêu gần hết rồi. Tiền ăn hôm nay coi như chị thay anh ấy gửi lại cho em.
Em không được từ chối! Người một nhà thì phải rõ ràng chuyện tiền bạc. Chị cũng không đưa thừa hay thiếu, sao em lại không nhận chứ?”
Điền Mật vẫn do dự.
Cô không có áp lực về kinh tế nên mới dám chi tiêu thoải mái. Nhưng Điền Tiểu Tráng và Giang Ngạo Nhi thì cần nhiều tiền hơn cô, vì vậy cô không muốn lấy tiền của họ.
Trùng hợp là Giang Ngạo Nhi cũng nghĩ như vậy. Nhà nghèo thì không nên phô trương sự giàu có. Điền Mật một thân một mình xa quê, không có tiền thì làm sao sống nổi?
“Mau cầm đi! Không thì sau này chị không chơi với em nữa đâu!”
“….”
Đúng là một lời đe dọa trẻ con! Nhưng trùng hợp làm sao, Điền Mật lại mắc chiêu này.
Cô đành nhận tiền, Giang Ngạo Nhi lúc này mới tươi cười vui vẻ.
“Thế này mới đúng chứ! Ha ha ~ về sau chị mà mời, em đừng hòng thoát khỏi những bữa tiệc no say đâu nhé! Ha ha ~”
Gặp chuyện vui thì tâm trạng cũng phấn khởi, khuôn mặt Giang Ngạo Nhi rạng rỡ hẳn lên.
“Được thôi ~” Điền Mật cũng cười theo cô ấy.
Trước đó, Điền Mật đã giúp Giang Ngạo Nhi đặt một mục tiêu nhỏ, giờ xem ra, ba của Giang Ngạo Nhi có lẽ sắp giúp cô ấy thực hiện nó rồi.
Chiến sĩ thi đua không chỉ biết làm việc. Nếu có cơ hội tranh cử phó xưởng trưởng, ai lại muốn dâng phiếu bầu cho người khác? Ba của Giang Ngạo Nhi có ý định tranh cử, dù không trúng tuyển, thì ít nhất gia đình họ cũng sẽ có tiếng nói hơn.
Song hỷ lâm môn, Giang Ngạo Nhi rạng rỡ, niềm hạnh phúc không thể che giấu nổi!
Điền Mật thấy Giang Ngạo Nhi vui vẻ, trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Những khoảnh khắc hạnh phúc trôi qua quá nhanh. Điền Mật và Giang Ngạo Nhi còn chưa kịp tận hưởng đủ thì Giản Hoài đã đến đón cô lên đường.
“Đến lúc phải đi rồi.” Tàu hỏa không chờ ai cả.
Thu Hà, Điền Lão Thật cùng tất cả người nhà họ Điền đều nước mắt lưng tròng tiễn cô ra ga. Ai nấy đều luyến tiếc không nỡ rời xa.
Chỉ một lần chia xa mà phải chờ đợi suốt một năm, điều này thật sự khiến người ta khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-295.html.]
Điền Mật nhớ nhà, giờ phút này mũi cô cũng cay xè. Nơi này chính là nhà cô, sau này có thời gian cô nhất định sẽ thường xuyên quay về!
Quyến luyến không rời, Điền Mật ngồi trên tàu, dựa vào cửa sổ, cố sức vẫy tay với mọi người.
TBC
“Về đi thôi! Mọi người về đi! Tàu sắp chạy rồi!”
“Ô… Chờ tàu chạy rồi tôi mới về… ô ô…”
Thu Hà và Tư Nguyệt đều khóc đến sưng cả mắt.
Nếu có thể, họ thật sự muốn đi theo Điền Mật luôn.
Nhưng đáng tiếc là không được… Ô ô…
Điền Lão Thật cũng rơi nước mắt. Là một ông lão đã rõ ngày tháng của mình không còn bao lâu, ông thực sự rất sợ rằng lần chia xa này chính là vĩnh biệt. Ông cố mở to mắt, muốn nhìn thật kỹ Điền Mật, muốn ghi nhớ thật sâu hình bóng cô vào tâm trí.
Điền Mật thấy mọi người khóc mà lòng đau thắt lại, hốc mắt cô cũng đỏ hoe.
“Ông ơi, ông nhất định phải đợi cháu trở lại!”
“Chúng ta đã hứa rồi, sang năm ông phải để cháu ăn con gà mái già mà ông nuôi đó! Ông không được nuốt lời đâu đấy!”
Cô hét lớn, sợ Điền Lão Thật không nghe thấy.
“Được, được! Ông nhớ rõ mà!”
Điền Lão Thật càng khóc dữ dội hơn.
“Ô…” Tàu bắt đầu lăn bánh.
“Hu hu…” Tàu ngày càng tăng tốc.
“Ông ơi!! Ông nhất định phải chờ cháu trở lại!!!”
Trong khoảnh khắc ấy, Điền Mật chợt nhớ đến lời tiên đoán của Điền Tâm. Một suy nghĩ không lý trí bỗng lóe lên trong đầu cô, cô muốn nhảy xuống tàu, không đi nữa! Cô thực sự lo sợ rằng Điền Lão Thật sẽ xảy ra chuyện. Cô muốn ở lại bên cạnh ông.
Nhưng cô không thể.
Điền Lão Thật luôn kiên trì, không muốn gây thêm phiền toái cho cô. Ông không muốn đi cùng Điền Mật. Hơn nữa, cô đã là vợ của Giản Hoài, cô không thể mãi mãi ở lại nhà mẹ đẻ được.
Lặng lẽ khóc thút thít, Điền Mật vô cùng lo lắng.
Giản Hoài ôm lấy bờ vai cô, trong lòng tràn ngập áy náy. Lặng lẽ nói với cô một câu “Thật xin lỗi”, anh quyết định sẽ nghĩ cách đưa Điền Mật về nhà một chuyến vào khoảng thời gian Điền Lão Thật được tiên đoán sẽ gặp chuyện. Chỉ khi tận mắt chứng kiến ông vượt qua được kiếp nạn này, Điền Mật mới có thể thật sự yên tâm.
Anh im lặng ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ dịu dàng an ủi cô.
Điền Mật khóc đến mức rối tinh rối mù, hoàn toàn không biết rằng có người đang dõi theo cô, nhìn thấy cô lo lắng cho Điền Lão Thật đến mức như vậy, trong lòng kẻ đó dần dần nảy sinh một ý đồ xấu xa…