Đáng tiếc, khi ấy bà lại không biết.
Nhìn bóng lưng Điền Mật và Giản Hoài rời đi, Thu Hà bắt đầu nhớ nhung.
“Ai…”
Thở dài một tiếng, cả đêm bà không ngủ ngon.
Ở nhà khách, Điền Mật và Giản Hoài cũng không ngủ ngon được.
Giống như lửa gần rơm, hai người quấn quýt lấy nhau, chạm vào thế nào cũng cảm thấy chưa đủ.
Món quà sinh nhật mà Giản Hoài bí mật chuẩn bị lại càng khiến Điền Mật cảm động, lao vào lòng anh.
Quá có tâm!
Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, không ai nhớ đến sinh nhật của cô. Mọi người đều nghĩ, đã là người có gia đình thì sinh nhật cũng chẳng còn quan trọng nữa.
TBC
Trừ Giản Hoài, ngay cả Điền Mật cũng không thấy cần thiết phải tổ chức.
Khi còn nhỏ, sinh nhật của cô cũng chỉ có một quả trứng luộc. Được tặng quà sinh nhật, đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời.
Trước đây, cô biết Giản Hoài rất khéo tay, nhưng không ngờ anh lại có thể khắc gỗ tinh xảo như vậy. Nhìn bức tượng nhỏ sống động như thật, ánh mắt Điền Mật tràn đầy dịu dàng.
“Cảm ơn anh, em rất thích món quà này.”
“Không cần cảm ơn. Sau này, năm nào anh cũng tặng em một bức. Anh muốn khắc lại từng khoảnh khắc của chúng ta.”
“Được!”
Cười rạng rỡ, Điền Mật vui vẻ hôn Giản Hoài.
Kết quả, vì "tiểu bạch thỏ" chủ động quá mức, cô cả đêm không ngủ ngon.
Sáng hôm sau, suýt chút nữa họ đã trễ tàu.
“Không xong rồi, muộn mất! Sao anh không đánh thức em?”
“Không phải em nói, nếu anh dậy trước thì phải gọi em dậy sao? Sao anh cứ nằm im vậy?”
Giản Hoài đâu có không lên tiếng, anh thậm chí còn chưa muốn rời giường.
Còn dư sức lắm, anh chỉ muốn kéo Điền Mật quay lại giường ngủ tiếp thôi!
““Mới ba giờ sáng, ngủ thêm một lát đi.”
“Hải Thành cũng chẳng có gì đẹp. Chúng ta gửi quà Tết rồi, mỗi năm mẹ cũng đã gọi điện chúc Tết. Bây giờ có về hay không cũng như nhau cả thôi.”
“Sao có thể giống nhau được?” Điền Mật không đồng ý.
“Nói chuyện trực tiếp với nói qua điện thoại có thể giống nhau sao?”
Cô hất tay Giản Hoài ra, nghiêm túc quan sát anh. Càng nhìn, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Rốt cuộc anh sao vậy? Từ lúc còn ở Thạch Đảo, mỗi lần em nói muốn về Hải Thành, anh đều ra sức từ chối. Giờ anh còn có mấy ngày nghỉ, thời gian hoàn toàn đủ, sao vẫn không muốn đi?”
Nghi ngờ ngày càng lớn, Điền Mật cẩn thận nhớ lại một năm qua, chợt phát hiện Giản Hoài chưa bao giờ viết thư về nhà.
Người nhà họ Giản cũng vậy, ngoài những dịp lễ tết Điền Mật chủ động hỏi thăm, họ chưa từng liên lạc với Giản Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-280.html.]
Trước đây, vì Điền Mật giận dỗi với gia đình, cô cũng ít liên hệ. Thấy Giản Hoài lạnh nhạt với người nhà, cô cũng không nghi ngờ gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Anh với người nhà có mâu thuẫn à?”
“Cũng không hẳn.”
Không muốn để Điền Mật về đó rồi lại buồn bực, lần đầu tiên Giản Hoài kể cho cô nghe chuyện anh không được cha mẹ yêu thương.
“Dịp nghỉ đông dài như vậy, anh trai, chị gái anh chắc chắn sẽ đưa vợ con về nhà. Nhà bên đó, có khi đến chén đũa cho chúng ta cũng chẳng có. Thế nên… tốt nhất đừng đi.”
Điền Mật ngẩn người.
Chung Tiểu Tuệ và Giản Hưng Hiền đối xử với cô rất tốt, cô cứ nghĩ đó là vì họ yêu quý Giản Hoài, nên mới yêu thương cả cô. Thì ra không phải vậy sao?
Hít sâu một hơi, Điền Mật ôm chặt lấy Giản Hoài, xót xa đến rơi nước mắt.
“Sao họ có thể quá đáng như vậy? Cùng là người một nhà, dựa vào cái gì mà cả nhà họ đoàn tụ vui vẻ, còn anh thì không được về?”
Người bị đối xử bất công là Giản Hoài, nhưng người khóc tức tưởi lại là Điền Mật.
Giản Hoài giúp cô lau nước mắt, lại chẳng hề tức giận.
“Không về thì thôi. Bây giờ anh có em rồi, cũng không muốn gặp họ, nghe họ nói mấy lời vô nghĩa đâu.”
“Hu hu…”
Điền Mật được anh dỗ lại càng khóc lớn hơn.
Anh nói gì mà “bây giờ có em rồi”?!
Ý anh chẳng phải là, trước khi gặp cô, anh luôn cô đơn một mình sao?
Thật là nghẹn lòng quá! Chỉ tưởng tượng cảnh cả gia đình phớt lờ mình cũng đủ làm người ta tức chết.
Cô ôm chặt Giản Hoài, bỗng hối hận vì đã tặng đồ ăn ngon cho anh trai và chị gái anh.
“Sớm biết họ đối xử tệ với anh như vậy, em đã để họ ăn c*t rồi!”
“Ha ha, được. Sau này cứ để họ ăn c*t hết.”
Bị lời nói đầy phẫn nộ của Điền Mật chọc cười, Giản Hoài bỗng cảm thấy quá khứ không còn quan trọng nữa.
Có một cô gái một lòng bảo vệ anh thế này, thật là đáng yêu.
Trong lòng mềm nhũn, anh muốn ôm cô nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng Điền Mật từ chối.
“Dậy mặc quần áo đi. Hải Thành này, em nhất định phải về!”
“Hừ, họ coi thường chúng ta, không muốn thấy chúng ta, thì chúng ta càng phải ăn mặc thật đẹp, trở về đi một vòng. Không có bát đũa cũng chẳng sao, vì dù có xấu hổ cũng không phải là chúng ta! Đi thôi!”
Hào hùng khí phách, Điền Mật tràn đầy ý chí chiến đấu.
Lúc kết hôn, cô chưa từng ăn diện cho ra dáng. Hôm nay thì khác.
Giản Hoài không thuyết phục được cô, đành phải rời giường.
Thôi vậy. Lười thì lười, nhưng có thể về đảo ngủ bù sau. Giờ cứ đi theo Điền Mật, để cô ấy thay anh “xả giận” vậy.