Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:58:28
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A a a… Giết người rồi!!”

Thu Hà phát cuồng, hoàn toàn không màng sống chết.

“Ủy ban Cách mạng điều tra án là có thể không cần chứng cứ, tùy tiện ra tay sát hại người sao? Rốt cuộc còn có công lý hay không?!

Nếu các ngươi muốn diệt khẩu, thì g.i.ế.c luôn cả ta đi! Nếu không, lão binh này và ta một bà già này nhất định sẽ báo thù!!”

“A a a… Các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Thu Hà bùng nổ tiềm lực, tiếng gào khóc thê lương đến mức cả Điền Mật trong phòng lấy m.á.u cũng nghe thấy.

Không chỉ Điền Mật, mà toàn bộ y tá, bệnh nhân trong bệnh viện, thậm chí cả những người qua đường bên ngoài đều nghe được.

Ngay cả những người đang giằng co ở phía xa như Thu Nham và Tần chủ nhiệm cũng bị tiếng la thu hút.

Nhận ra Điền Tâm gặp chuyện, Thu Nham càng thêm phẫn nộ.

“Tốt lắm! Mấy người Ủy ban Cách mạng làm rất tốt! Bây giờ các ngươi điều tra cũng điều tra rồi, thẩm vấn cũng thẩm vấn rồi. Nếu còn không đưa ra được giấy tờ hợp lệ, tìm không ra chứng cứ cụ thể, thì đừng trách ta không khách khí!”

Khí thế sắc bén tỏa ra, tay phải Thu Nham đặt lên bao súng.

“Cho các ngươi một phút. Sau đó, ai còn dám càn quấy, thì chuẩn bị đổi mạng với ta đi!”

Ủy ban Cách mạng không có súng, vũ khí trong tay bọn họ chỉ là gậy gộc, đinh ba, bút sắt. Nhìn thấy Thu Nham thực sự nổi giận, nhóm tiểu tướng liền chột dạ, ánh mắt đồng loạt hướng về Tần chủ nhiệm, chờ hắn quyết định.

Lúc này, Tần chủ nhiệm đã không còn đắc ý nữa, mà bắt đầu hoảng loạn. Trình tự điều tra Thu Nham của hắn vốn đã không đầy đủ.

Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần tìm chứng cứ là xong, bởi vì Thu gia đã rối loạn như một nồi cháo, Thu Nham đầu tắt mặt tối, sao có thể kịp che giấu mọi thứ?

Nhưng… chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn.

Cả Thu gia, Điền gia lẫn xe của Thu Nham – đều không có!

TBC

Chẳng lẽ tiền tham ô còn biết mọc chân mà chạy?

Trong khoảnh khắc, Tần chủ nhiệm nghi ngờ Điền Mật. Nhưng rất nhanh, hắn lại lắc đầu phủ định. Hắn không dám đánh cược.

Không thể lật đổ Thu Nham, hắn đã đắc tội với một vị bộ trưởng huyện đội vũ trang. Nếu lại chọc vào Điền Mật và gia đình nhà chồng của cô, thì hắn sẽ thành địch thủ cả hai phe, không gánh nổi hậu quả.

Càng tìm kiếm, trái tim Tần chủ nhiệm càng lạnh. Cuối cùng, hắn đích thân lục soát xe của Thu Nham, nhưng dù lật tung lên cũng không tìm được gì. Dù rất không cam lòng, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật.

“Xem ra anh gặp may rồi! Ha ha, cứ chờ đấy, đừng vội đắc ý. Tôi —”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-267.html.]

Bốp!

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị một cú đ.ấ.m của Thu Nham đánh bay.

“Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua! Họ Tần, tốt nhất là cầu nguyện vợ tôi không sao. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì tôi bắt ông chôn cùng!”

Phanh!

Một phát s.ú.n.g vang lên, thể hiện quyết tâm của Thu Nham.

Nhìn thấy Thu Nham tàn nhẫn như vậy, nhóm tiểu tướng của Ủy ban Cách mạng – những kẻ vốn tay không tấc sắt – sợ hãi lùi về sau. Bọn chúng vứt bỏ gậy gộc, chân run rẩy, co giò bỏ chạy.

Còn lại một mình, Tần chủ nhiệm vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Hắn cũng muốn chạy, nhưng bị Thu Nham đánh đến không thể nhúc nhích. Giống như chiếc xe bị hắn phá hỏng khi nãy, giờ đây tay chân hắn cũng bị đánh đến rã rời.

Tần chủ nhiệm đau đớn gào khóc.

“A a a… Cứu mạng!!”

“Trưởng phòng Thu, Thu Nham! Đừng quên tôi là người của Ủy ban Cách mạng! A a a…”

Khi đe dọa không có tác dụng, hắn lập tức chuyển sang cầu xin.

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi! Thu gia gia, tha cho tôi đi! Ô ô… Cha ơi, cứu con với! Mẹ ơi… Ô ô… Thu tổ tông, làm ơn tha cho tôi… Về sau tôi không dám nữa…”

“Ô ô…”

Thu Nham không trả lời, tiếp tục đánh Tần chủ nhiệm. Mãi đến khi bệnh viện náo động, bác sĩ y tá chạy ra hết, hắn mới chịu dừng tay.

Nhìn Tần chủ nhiệm như đống rác rưởi nằm dưới đất, Thu Nham liếc hắn một cái với ánh mắt lạnh lùng, như muốn nói: "Chuyện này chưa xong đâu." Rồi nhanh chóng chạy vào bệnh viện, thẳng tiến phòng cấp cứu.

Nhìn theo bóng lưng vội vã của Thu Nham, một thuộc hạ thân tín của Tần chủ nhiệm vội vàng chạy tới nịnh nọt.

“Chủ nhiệm, vừa rồi tôi không phải bỏ chạy, là đi gọi người! Ngài xem, vừa có người chúng ta xuất hiện, thằng nhãi đó liền bỏ trốn ngay.”

Tần chủ nhiệm nghiến răng nghiến lợi, nhưng đau quá không thốt lên được lời nào. Hắn mệt đến mức không muốn nói chuyện.

Thôi đi! Hắn cần bác sĩ hơn!

Tên thuộc hạ không hiểu được ý hắn, cứ lải nhải mãi về chiến công của mình. Đến khi thấy sắc mặt Tần chủ nhiệm ngày càng khó coi, hắn mới cuống cuồng chạy đi tìm bác sĩ.

Nhưng đời là vậy, gieo nhân nào gặt quả nấy. Khi trước Tần chủ nhiệm hống hách bao nhiêu, bây giờ lại bị ghẻ lạnh bấy nhiêu.

Các bác sĩ trong bệnh viện chẳng ai muốn dính dáng đến hắn. Người thì bận cứu chữa bệnh nhân, kẻ thì viện cớ bận rộn mà tránh mặt. Không ai muốn dây vào rắc rối của hắn.

Loading...