Người khác thể khuyên nhủ để bà suy nghĩ thoáng . Nếu nghĩ thông, bệnh sẽ tự khỏi. bệnh của Thu Hà nghiêm trọng.
Bà nghĩ thông suốt chỉ là sống nữa.
Hiện tại, Thu Hà cảm thấy sống thật mệt mỏi, vô nghĩa.
Cả đời cực khổ, cuối cùng cô đơn lạc lõng như , bà chỉ ngủ.
Ngủ thì cần đau lòng, cần suy nghĩ nhiều nữa.
Bác sĩ khuyên Điền Đại Ngưu hãy dành nhiều thời gian bên bà.
“Nằm viện vô dụng, bà tâm bệnh. Tốt nhất là ông nên tìm cách giúp bà tự nghĩ thông.”
Điền Đại Ngưu giỏi ăn , khuyên nhủ thế nào, đành tìm đến Điền Tâm, nhờ cô về nhà xem thử tình hình.
Điền Tâm nửa tin nửa ngờ, miễn cưỡng trở về.
Dựa kinh nghiệm kiếp , cô tin Thu Hà sẽ bệnh. Cô cho rằng Thu Hà chỉ đang giả vờ. Điền Đại Ngưu đích đến nhờ vả, cô vẫn quyết định trở về xem thử.
Điền gia, Tư Nguyệt đặc biệt nhiệt tình tiếp đãi Điền Tâm.
Thu Hà trận ốm cũng Tư Nguyệt sợ hãi ít. Trước đây, dù Thu Hà khắt khe với cô đến , chỉ cần bà quản thúc, Tư Nguyệt vẫn cảm thấy còn giá trị.
Chỉ cần cô tiếp tục giá trị, Thu Hà sẽ mãi quan tâm cô . Có Thu Hà chỗ dựa, Tư Nguyệt từng tuyệt vọng.
bây giờ, Thu Hà để ý đến cô nữa. Nghĩ đến việc nếu Thu Hà, cô và con thể lưu lạc đầu đường, Tư Nguyệt liền hoảng sợ. Ngoài Điền Đại Ngưu, mong Thu Hà mau chóng khỏe nhất chính là Tư Nguyệt.
Vì , Tư Nguyệt cẩn thận hầu hạ Điền Tâm, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, khẩn cầu cô giúp dỗ dành Thu Hà, bà vui vẻ hơn, tỉnh táo . Đáng tiếc, Điền Tâm khiến Tư Nguyệt thất vọng.
Trong mắt Điền Tâm, bệnh của Thu Hà chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi. Chẳng chỉ vì bà thể tiếp tục kiểm soát con cái ? Đến mức tức giận đến mức ?
Còn giả bệnh để dọa nữa? Ở kiếp , Thu Hà sống khỏe mạnh cho đến khi Điền Mật qua đời, bây giờ đột nhiên sinh bệnh ?
“Mẹ, . Tết nhất, thế chẳng đang khiến khó xử ?”
Vừa mở miệng là lời trách móc, khiến Thu Hà tức đến đau ngực. bà còn sức để cãi , cũng tranh luận với Điền Tâm. Bà nhắm mắt, bịt tai, , .
Thái độ của Thu Hà càng Điền Tâm tức giận.
“Sao ? Tự dưng bày bộ mặt cho xem? Mẹ, bao năm nay, gì con với ba đều theo. Mẹ…”
“Đủ !”
Điền Đại Ngưu nhịn nữa, ngắt lời Điền Tâm.
“Không về thì đừng về! Mẹ con sinh và nuôi lớn con, để con lên mặt dạy dỗ bà !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-258.html.]
Dù hiền lành đến , cũng giới hạn chịu đựng. Thu Hà chính là điều cấm kỵ của Điền Đại Ngưu.
Giờ đang bệnh, mà Điền Tâm vẫn còn trách móc bà, khác gì đ.â.m d.a.o tim . Điền Đại Ngưu tức giận đẩy Điền Tâm cửa.
Điền Tâm đẩy ngoài, tức bực.
“Ba, ba phân biệt đúng sai? Con đang giúp ba mà! Sao ba đối xử với con như ?”
Điền Đại Ngưu trả lời. Ông giỏi tranh luận, càng tâm trạng cãi vã với Điền Tâm. Đến mức mà ông còn thể răn dạy con một câu là quá giới hạn của .
Giờ ông chỉ cho Điền Tâm rằng, ông và Thu Hà là một. Ai tổn thương Thu Hà chính là tổn thương ông.
Nếu Điền Tâm thể an ủi Thu Hà thì nhất nên . Ông cần con gái về đây để tổn thương nó.
Bị chính cha đuổi , Điền Tâm tức đến mức mắng ông. nghĩ đến những vất vả ông từng chịu đựng, cô đành nhịn xuống. Không chỗ để xả cơn tức, khi về nhà, tâm trạng Điền Tâm cực kỳ tệ.
Đã , về đến nhà còn khiến cô phát bực.
Tết đến, gia đình sum vầy, đương nhiên nhà họ Thu cũng ngoại lệ. Cha Thu Nham lớn tuổi, bình thường sống với trai cả của , ít khi đến thăm.
TBC
năm nay, Thu Nham cưới vợ, họ lo lắng cho Thu Thu nên đến thăm. Ngay cả bà ngoại Thu Thu cũng cùng.
Ba già chẳng khác nào ba ngọn núi đè nặng lên Điền Tâm. Bình thường, chỉ một bà chồng cô chẳng hầu hạ , giờ thêm mấy nữa, ai ai cũng dùng đạo lý cổ hủ để yêu cầu cô, cô thể chịu nổi?
Đặc biệt là hôm nay, cô từ nhà đẻ về, tâm trạng vui. Nhìn thấy cô mặt mày u ám, mấy lão nhân thể chỉ trích, khiến cô càng thêm khó chịu.
Bình thường, cô thể nhịn vì rằng mấy ngày Tết trôi qua nhanh, chỉ cần giả vờ là . hôm nay, cô nhịn nữa.
Nhịn cái quái gì chứ!
Cùng lắm thì ly hôn! Có gì to tát !
“Này, mấy thích lo chuyện của Thu Nham thì cứ với , đừng với . chỉ là con hồ ly tinh đào mỏ, xứng để các dạy dỗ.”
“Không thích lấy Thu Nham? Đi mà báo cảnh sát! Đau lòng cho Thu Thu? Thế thì đón nó về mà nuôi! chẳng quan tâm!”
Nói xong, Điền Tâm hừ lạnh, xỏ giày cao gót, cầm túi xách bỏ . Cái gì mà hiền thê lương mẫu chứ? Cút ! Cả đời , cả kiếp , cô cũng cái loại phụ nữ cam chịu đó!
Điền Tâm phát tác, ba lão nhân đều tức giận.
Tết nhất mà còn kính nhường , loại con dâu họ thể chấp nhận! Một già một trẻ bắt đầu lóc kể lể, trách móc Thu Nham vì lấy như .
Thu Nham mấy đến đau đầu, chỉ thể đảm bảo sẽ đối xử với Thu Thu, đồng thời sẽ "giáo huấn" Điền Tâm.
Thật , cũng hài lòng với hành động của cô. Dù cũng là Tết, nhẫn nhịn một chút thì c.h.ế.t ai? Cho dù vợ quá đáng, cô cũng nên nổi giận như thế.
“Bà dù cũng là trưởng bối, Tết đến , em…”