Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:57:45
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Lan không dễ dàng chấp nhận số phận như vậy.

Cô ta đã rời xa quê hương đến tận nơi này, không phải để rồi ủ rũ quay về, lại càng không thể để người khác xem thường. Đã đến đây rồi, cô ta nhất định phải gả cho một người đàn ông tốt hơn người trước kia.

Điền Mật đã là vợ của Giản Hoài, hơn nữa trên đảo lại nổi danh là cô gái xinh đẹp, điều này khiến Kiều Lan vô cùng đố kỵ.

Nhất là việc Điền Mật đã cướp đi đối tượng mà cô ta muốn – chàng thanh niên trí thức. Vì thế, sự thù địch của Kiều Lan với Điền Mật cực kỳ lớn.

Ban đầu, khi mới đến đảo, cô ta còn chưa rõ thái độ của Kiều chính ủy đối với mình, nên vẫn tỏ ra ngoan ngoãn. Đợi đến khi chắc chắn rằng Kiều chính ủy sẽ không mặc kệ cô ta, Kiều Lan lập tức hành động.

Nhân lúc Trần tẩu tử đi biển bắt hải sản, cô ta chạy đến nhà Điền Mật, mở miệng nói đầy giọng điệu châm chọc:

“Ai da, cô còn ở nhà à? Thím tôi đi biển bắt hải sản từ sớm rồi, sao cô không đi?”

Ánh mắt khinh miệt đánh giá từ trên xuống dưới, toàn thân Kiều Lan như đang nói rằng Điền Mật chỉ biết làm kiều nữ vô dụng.

Điền Mật xưa nay chưa từng khách sáo với những kẻ có ác ý với mình.

“Không biết tôi ở nhà, vậy cô đến đây làm gì? Trộm đồ sao?”

“Tôi không có! Sao cô có thể vu oan cho tôi?”

Sắc mặt Kiều Lan tái nhợt, cả người tức giận đến phát run.

“Ồ.” Điền Mật nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, thực sự chẳng có chút thành ý nào mà nói: “Hiểu lầm cô, xin lỗi.”

Kiều Lan lập tức tức đến phát khóc. Dậm chân một cái, cô ta định rời đi nhưng lại không cam lòng.

“Hu hu hu……” Cô ta khóc lóc như thể chịu nỗi oan khuất lớn nhất trên đời.

Trong thâm tâm, cô ta mong chờ Giản Hoài sẽ trở về vào lúc này. Cô ta muốn người khác, đặc biệt là Giản Hoài, nhìn thấy Điền Mật ác độc thế nào.

Nhưng đáng tiếc, thực tế không như mong muốn.

Giản Hoài sẽ không về vào lúc này, mà người đến lại không phải ai khác mà là Tống tẩu tử.

Tống tẩu tử cực kỳ thân thiết với Điền Mật, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết cô ấy và Điền Mật là bạn tốt. Gặp phải loại người như Kiều Lan đến cửa gây sự, Tống tẩu tử lập tức không khách khí.

“Cô gái này có tật xấu à? Giữa ban ngày ban mặt lại đứng trước cửa nhà người ta khóc lóc om sòm không thấy xui xẻo sao? Cứ khóc nữa, phúc khí của ngươi cũng bị chính ngươi khóc mất đấy! Mau đi nhanh đi! Cũng may Điền Mật tính tình tốt, nếu là ta, ngươi mà cứ lải nhải kiểu này, ta đã vung tay đánh rồi!”

“Oa………”

Kiều Lan lập tức khóc to hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-247.html.]

Tống tẩu tử bị tiếng khóc chói tai làm nhức hết cả đầu, không nhịn được mà xoa xoa tai. Sắc mặt không vui, cô ấy càng thêm lớn giọng răn dạy:

TBC

“Ngươi rốt cuộc bị sao thế? Không hiểu tiếng người à? Đã cho ngươi chút mặt mũi rồi, ngươi tưởng bọn ta dễ bị bắt nạt sao?”

Vừa nói, Tống tẩu tử vừa vén tay áo lên, trông như sắp động tay động chân thật.

Tống tẩu tử cực kỳ ghét mấy người họ hàng xa từ quê lên như thế này. Nhìn thấy Kiều Lan, cô ấy liền nhớ đến chuyện lần trước, khi suýt chút nữa con trai nhỏ của cô ấy bị rơi vào nồi nước sôi.

Chuyện đó xảy ra khi Tống tẩu tử mới đến đảo, chưa có kinh nghiệm làm việc nên bị trật eo trong một trận bão lớn. Nghe tin này, mẹ chồng và chị dâu từ quê lên, tỏ ra vô cùng nhiệt tình đến chăm sóc cô ấy.

Lúc đó, Tống tẩu tử cảm động vô cùng.

Nhưng kết quả thì sao?

Thực tế là cô ấy chẳng được chăm sóc gì, mà còn phải phục vụ hai người kia. Không chỉ không giúp đỡ gì, họ còn để đứa con nhỏ của cô ấy đói đến mức bò lên bếp tìm đồ ăn.

Khi đó, trong nồi đang nấu cơm, suýt chút nữa đứa bé đã bị bỏng tay.

Từ sau chuyện đó, Tống tẩu tử không bao giờ quay về quê nữa.

Bây giờ nhìn thấy Kiều Lan – một kẻ không được mời mà tự ý đến gây chuyện, cô ấy chẳng buồn nể nang.

“Bốp!”

Khi Kiều Lan cố tình đứng giữa đường khóc lóc, Tống tẩu tử thực sự vung tay đánh một cái.

Kiều Lan không ngờ Tống tẩu tử dám ra tay thật, sững người một chút rồi ôm mặt khóc lóc chạy về nhà.

Lần này, cô ta không dám gây sự nữa.

Cú đánh của Tống tẩu tử khiến Kiều Lan hiểu rằng cô ta không thể đấu lại người phụ nữ này.

Dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái trẻ từ nơi khác đến tìm chồng, sao dám đối đầu với một bà vợ quân nhân kỳ cựu như Tống tẩu tử?

Nếu cô ta gây sự với Điền Mật, có thể vẫn còn cách ngụy biện rằng Điền Mật nhỏ nhen, cố ý gây khó dễ cho cô ta. Nhưng nếu chọc giận Tống tẩu tử, cô ta lấy gì để bào chữa đây?

Chẳng có cách nào bào chữa cả.

Tống tẩu tử đánh cô ta là đánh đường đường chính chính.

May mắn là không ai nhìn thấy. Tống tẩu tử ra tay chỉ để dọa cô ta, đánh không nặng. Chỉ cần Kiều Lan đủ thông minh, không tự mình loan tin ra ngoài, thì chuyện này cũng không gây ảnh hưởng gì lớn đến cô ta.

Nhưng Kiều Lan không thể nuốt trôi cục tức này.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám động đến một đầu ngón tay của cô ta.

Loading...