Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:57:31
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hương vị quả thật rất ngon! Giống như bưởi đóng hộp có thêm đường, chua chua ngọt ngọt, vừa cắn một miếng là nước bưởi tràn đầy khoang miệng.

Sau đó, cô lại tiếp tục nướng thêm mấy quả nữa.

Đợi đến khi Điền Mật nướng xong, Giản Hoài cũng đã xử lý xong con lợn rừng.

“Chúng ta về nhà thôi. Ở đây có mùi máu, có thể sẽ thu hút những con vật khác đến.”

“Ừ.”

Thịt nướng về nhà ăn cũng được. Vì một miếng thịt mà gặp nguy hiểm, thật sự không đáng.

Khi trở về, như cũ là Giản Hoài mang theo đồ đạc, còn Điền Mật chỉ phụ trách lấy quả quýt nướng cho anh.

Lần này, Giản Hoài lấy quá nhiều đồ, Điền Mật đành đợi quả quýt nướng nguội rồi mới tự tay bóc ra.

Cô xé một miếng, đưa đến miệng Giản Hoài, chờ mong hỏi anh:

“Ngọt không?”

"Ngọt." Giản Hoài nuốt miếng quýt xuống, cảm thấy Điền Mật còn ngọt hơn cả quả quýt trong miệng anh.

Hai người vừa ăn vừa xuống núi. Quả quýt nướng trong tay Điền Mật đều bị cô cùng Giản Hoài chia nhau ăn hết, từng miếng một.

Giản Hoài ăn đến mức thấy mỹ mãn, chỉ hận con đường xuống núi không thể dài hơn một chút.

Đáng tiếc, đường đi cũng chỉ có dài đến thế.

Anh tiếc nuối chép chép miệng, trước tiên đưa Điền Mật về nhà, sau đó mới vác thịt lợn rừng đến nhà ăn của doanh trại.

Những con mồi nhỏ như thỏ, gà rừng thì có thể giữ lại tự ăn, nhưng lợn rừng lớn thế này là chiến lợi phẩm chung, phải chia sẻ với mọi người.

Vừa thấy Giản Hoài xách bao tải đến, đám lính trong bếp lập tức cười rạng rỡ.

“Giản doanh trưởng lại cho anh em thêm thịt đây! Hôm nay là gì thế?”

“Lợn rừng. Lưu lại cho tôi cái tai heo.”

“Được, được!”

Lớp trưởng Quách lập tức cười tươi hơn.

“Không chỉ tai heo, móng giò tôi cũng giữ lại cho anh!”

Với công thần như Giản Hoài, lớp trưởng Quách vô cùng hào phóng. Những phần thịt không thích hợp nấu chung với đầu, gân, óc heo, hắn đều để riêng cho Giản Hoài.

Lần trước ăn thịt rắn, vì Điền Mật không ăn nên cuối cùng Giản Hoài cũng không động đũa.

Lần này là thịt heo, lớp trưởng Quách quyết định nấu riêng cho bọn họ một bữa đặc biệt.

“Được, tối tôi đến lấy.”

Giản Hoài còn phải về nhà nướng thỏ, nên chỉ để đồ lại chứ không nán lại lâu trong nhà ăn.

Ở nhà, Điền Mật đã nhóm lửa sẵn.

Đại Hắc không đi theo bọn họ đi săn nên giờ nó có chút quấn người. Điền Mật ôm đầu nó, dỗ dành một hồi lâu, còn hứa lát nữa sẽ cho nó xương thịt, lúc này nó mới vui vẻ trở lại.

TBC

Đây là lần đầu tiên Đại Hắc phải xa Điền Mật kể từ khi về nhà cô. Dù giữ nhà là nhiệm vụ của nó, nhưng nó thực sự không muốn rời chủ nhân.

Bây giờ thấy Điền Mật về, nó lại dính lấy cô, cứ quấn quýt bên chân không rời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-241.html.]

Giản Hoài vừa về đến nhà đã nhìn thấy cảnh tượng ấy: Một con ch.ó săn cứ quanh quẩn bên Điền Mật, cái đuôi phe phẩy không ngừng, thỉnh thoảng còn l.i.ế.m ngón tay cô.

Chưa từng thấy Đại Hắc làm nũng thế này bao giờ, Giản Hoài nhíu mày, cảm thấy con ch.ó săn này có phần mất giá trị.

"Đại Hắc." Giản Hoài bước nhanh vào nhà, cắt ngang hành động dính người của nó. “Ra ngoài.”

Anh ra lệnh cho Đại Hắc đi canh cửa.

Đại Hắc nhìn Giản Hoài, rồi lại nhìn Điền Mật, cuối cùng cọ cọ vào tay Giản Hoài một chút rồi mới chịu đi ra ngoài.

Đuổi được Đại Hắc đi, Giản Hoài thay thế nó, đứng bên cạnh Điền Mật. Anh bắt đầu nắm tay cô, dạy cô cách nướng cá.

"Học cho tốt vào. Sau này lúc anh không có nhà, nếu thèm ăn, em cũng có thể tự làm." Giản Hoài nói với vẻ nghiêm túc.

"……" Điền Mật không hiểu sao anh lại thế này.

Đang yên đang lành, dạy nướng cá làm gì mà đứng sát thế? Trời thì nắng chang chang, lại thêm đống lửa bập bùng, Giản Hoài không thấy nóng sao?

Nhưng Giản Hoài dùng hành động thực tế để chứng minh rằng anh không hề thấy nóng. Không những không tránh ra, hắn còn siết chặt lấy tay Điền Mật, không cho cô rút lại.

Đặc biệt là ngón tay vừa bị Đại Hắc l.i.ế.m qua, anh càng nắm chặt hơn, từng ngón tay đan vào nhau, dịu dàng vuốt ve. Sự mập mờ vô thức này khiến Điền Mật đỏ mặt tía tai.

Đến khi anh buông ra, Điền Mật liền lập tức chạy trốn.

“Em... em đi rửa mặt... hơi nóng quá!”

Nói xong, cô không dám nhìn vào mắt Giản Hoài, vội vã chạy vào phòng tắm. Nhưng khi đến nơi, cô mới sực nhớ ra trong này không có nước lạnh, cả lu nước lẫn chậu đều ở bếp. Không muốn bẽ mặt quay lại lấy, Điền Mật đành dùng nước ấm rửa mặt.

Cùng lắm thì đợi thêm chút nữa là nước nguội thôi!

Nhưng ngay khi cô vừa cầm phích nước nóng lên, Giản Hoài đã tri kỷ xách theo thùng nước lạnh bước vào.

“Cùng rửa đi, anh cũng nóng.”

“Ừm.”

Cả hai đều hiểu nhưng không nói ra, chỉ lặng lẽ rửa tay cùng nhau.

Chờ rửa xong, nước đã văng tung tóe khắp nơi.

Quần áo của cả hai cũng bị ướt hết. Điền Mật kiễng chân, vòng tay ôm cổ Giản Hoài, đột nhiên bật cười.

“Ha ha ~ chúng ta trông có giống hai con cá không?”

“?”

Giản Hoài không hiểu.

“Như cá thiếu oxy, cần tự cứu đó! Hắc hắc ~”

Nghe vậy, ánh mắt Giản Hoài chợt tối lại. Anh cúi đầu xuống, một chữ "Giống..." vừa cất lên thì đã bị nuốt mất giữa môi răng của cả hai.

Đến khi hai người tách ra, Tam Hoa Miêu đã ăn no.

Con cá nướng mà Giản Hoài và Điền Mật vất vả chuẩn bị, cuối cùng lại bị nó ăn vụng mất.

Mà nó còn rất có khí phách, không ăn một mình mà còn chia cho Đại Hắc một cái đầu cá.

Chờ đến khi Điền Mật và Giản Hoài thay đồ xong, bụng cả hai đã đói cồn cào, còn Đại Hắc thì đã gần no.

À phải, con thỏ nướng mà Giản Hoài chuẩn bị cũng không còn. Đại Hắc tưởng đó là thức ăn mà Điền Mật cho nó, nên đã ăn mất rồi.

May mắn thay, Giản Hoài vẫn còn vài con cá bắt được lúc trước. Giờ chỉ cần nhóm lửa nướng lại một lần nữa là không đến nỗi phải chịu đói.

Loading...