Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:44:38
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhiều người nhìn Điền Mật với ánh mắt tò mò, coi cô như một tiểu thư con nhà giàu đến đây chỉ để tham quan. Họ tích cực giới thiệu sản phẩm với hy vọng cô sẽ mua.

Nhưng Điền Mật lại rất rõ ràng mục tiêu của mình. Chỉ cần chỗ nào có sách cũ, cô sẽ đến đó ngay, còn lại không hứng thú.

Chợ đồ cũ này có phần giống một khu chợ đen, là một vùng đất xám của thị trường. Đa số những người bán hàng đều chỉ lặng lẽ thất vọng khi thấy cô không ghé quầy của họ, chứ không dám lớn tiếng chào mời. Chỉ có những người tự tin có món hàng cô cần mới dám chủ động tiếp cận.

Người đầu tiên mạnh dạn lên tiếng là một thanh niên có đôi mắt tinh ranh. Hắn nhìn không lớn tuổi lắm, gia cảnh có vẻ khá giả. Dù mặc quần áo cũ, nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ hơn những người khác trong chợ.

Trước đó, Điền Mật liếc qua quầy hàng của hắn, chỉ thấy một cuộn tranh chữ, không có sách, nên không để ý thêm.

Thanh niên kia thấy Điền Mật không hứng thú, sợ mất đi cơ hội làm ăn lớn liền chủ động gọi nàng:

“Qua bên kia nói chuyện chút đi?”

“Những thứ cô cần, nhà tôi có.”

Điền Mật có Giản Hoài đi cùng nên chẳng hề lo sợ đối phương ra vẻ. Cô gật đầu, rồi đi theo "mắt nhỏ" qua những con ngõ nhỏ quanh co.

Quẹo trái, quẹo phải một lúc, "mắt nhỏ" bảo Điền Mật chờ trong một căn phòng trống, sau đó đặt đồ xuống rồi vèo vèo chạy đi mất.

“Hắn không định dẫn chúng ta về nhà à?” Điền Mật nhướng mày hỏi.

“Có lẽ vậy.” Giản Hoài đáp, rồi nhặt một bức tranh chữ trên mặt đất lên. “Cái này chắc là hắn để lại thể hiện thành ý.”

Điền Mật hờ hững liếc qua một cái, không lo lắng đối phương chạy mất. Nếu hắn chạy, thì cứ chạy thôi, cô cũng chẳng mất gì.

Có Giản Hoài bên cạnh, Điền Mật thậm chí còn mong "mắt nhỏ" đen ăn đen, như vậy cô chẳng những có thể nhập hàng miễn phí, mà còn có thể giúp dân trừ hại.

Chán đến phát ngán, Điền Mật cùng Giản Hoài ngồi xem tranh chữ.

Giản Hoài khi còn nhỏ đã học qua giám định và thưởng thức đồ cổ trong gia đình, nên nhìn qua cuộn tranh thấy có vẻ là thật.

Nhưng khi chạm vào giấy, anh lại cảm thấy nó là hàng giả, bởi vì chất giấy quá mới, không giống tranh cổ.

Anh nói với Điền Mật về khả năng đối phương bán hàng giả. Nghe vậy, Điền Mật lập tức bớt mong đợi, cảm giác như bị tụt mood ngay tức khắc.

“Chờ thêm hai phút, nếu hắn không quay lại thì chúng ta đi.”

“Ừm.”

Giản Hoài vừa dứt lời chưa bao lâu, "mắt nhỏ" đã đổ mồ hôi đầy đầu chạy về, thở hồng hộc, vác theo một cái bao tải.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-235.html.]

“Hộc… Hộc… Đồ của tôi đều ở đây. Hộc… Hộc… Các người xem thử, rồi định giá đi.”

Hắn nhẹ nhàng đặt bao tải xuống, mệt mỏi lau mồ hôi. Khi run rẩy mở bao tải ra, trong mắt hiện lên chút không nỡ.

“Tất cả đều là hàng chính phẩm, không giống đống tranh trên mặt đất đâu. Các người ra giá đừng quá đáng.”

Có thể thấy, thực ra hắn không muốn bán chút nào. Nhưng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nên đành phải đem những thứ quý giá này ra.

Điền Mật rất thích đống sách này, nhưng cô không muốn trả giá cao.

“Tôi mua chỉ để g.i.ế.c thời gian thôi. Nếu cậu tính giá theo thị trường đồ cổ, thì tôi từ bỏ. Tôi chỉ thu sách cũ thôi.”

Sách cũ thì thường bán theo cân. Giá một hào một cân đã là mức Điền Mật rất có tâm, giàu mà lại ngốc nghếch nữa.

"Mắt nhỏ" biết ngay sẽ có kết quả này, nhưng không còn cách nào khác, nhà hắn đang có chuyện. Hắn cắn răng, chấp nhận bán.

“Có thể nhờ các người một chuyện không? Nếu sau này chúng ta có duyên gặp lại, tôi có thể mua lại chúng chứ? Không phải theo giá hôm nay, mà theo giá gấp ba lần thị trường lúc đó.”

“Được.”

Điền Mật đồng ý rất dứt khoát. Cô không phải kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Tôi mua sách chỉ để đọc. Đọc xong rồi, đến lúc đó tặng không cho cậu cũng được.”

“Được! Một lời đã định!”

"Mắt nhỏ" cúi người thật sâu với Điền Mật, sau đó móc ra hai con ngựa gốm rồi không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Điền Mật nhìn hai con ngựa gốm sáng lấp lánh dưới ánh đèn, kinh ngạc há hốc miệng.

“Này… Đây chẳng phải là gốm màu đời Đường sao?” Cô lập tức hạ giọng, rồi vội vàng lấy khăn tay bọc đồ lại. “Người này rốt cuộc là ai? Nhà hắn có phải đã phạm tội gì không? Chúng ta lấy cái này có bị liên lụy không?”

“Không sao đâu.” Giản Hoài giúp Điền Mật thu dọn đồ đạc, rồi đưa cô về nhà khách. “Chỉ cần không bị phát hiện, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”

So với thế giới bên ngoài, đảo Vọng Thạch giống như một chốn đào nguyên. Bất kể bên ngoài có náo loạn ra sao, nơi này vẫn bình yên như cũ. Vì vậy, chỉ cần Điền Mật không tự nhảy ra chịu tội, thì họ sẽ không gặp rắc rối.

Lời của Giản Hoài khiến Điền Mật an tâm hơn. Sau đó, cô cũng không tiếp tục bận tâm "mắt nhỏ" rốt cuộc là ai.

Dù hắn là ai, đã gặp chuyện gì, thì hiện tại Điền Mật cũng không thể giúp được. Chờ sau này nếu may mắn gặp lại, cô có thể bảo đảm rằng mình sẽ không nuốt lời.

Có một thu hoạch bất ngờ như vậy, hoặc nói đúng hơn là vô tình cuốn vào một chuyện không rõ ràng, nên Điền Mật quyết định không đi lung tung nữa. Cả nửa ngày còn lại, cô cùng Giản Hoài chỉ nghỉ ngơi trong nhà khách.

Loading...