Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:44:36
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều nhất, nhiều nhất, mỗi tháng ông ta chỉ có thể cung cấp 50 cân băng vệ sinh cho đảo Vọng Thạch. Nhiều hơn nữa thì ông ta thật sự bất lực.

“Cô đừng nghĩ rằng 50 cân là ít. Thứ này rất quý giá. Nếu bên cô bán không hết, tôi còn phải cắt giảm nguồn cung nữa đấy.”

Điền Mật không quá hài lòng với số lượng này. Nhưng cô cũng hiểu rằng ở đảo Vọng Thạch, số người sẵn sàng mua băng vệ sinh chắc chắn không nhiều.

Vì thế, Điền Mật không tiếp tục tranh luận. Tuy nhiên, tinh hoa của việc mặc cả nằm ở sự kiên nhẫn và điềm tĩnh. Do đó, cô không vội vàng đồng ý ngay.

Điền Mật nhăn mặt, tỏ vẻ khó xử rồi bắt đầu tính toán với Hoàng giám đốc:

"Ông đừng nghĩ rằng đảo Vọng Thạch hẻo lánh mà xem nhẹ. Dân số ở đó thực sự rất đông.

Không chỉ có những người như tôi, không ngừng có thêm các quân tẩu gia nhập, bên đó còn có cả nữ binh nữa."

"Ông có biết nữ binh huấn luyện thế nào không? Kỹ năng cơ bản nhất của hải quân chính là bơi lội. Huấn luyện hằng ngày, không ngừng nghỉ.

Ngày thường còn đỡ, nhưng đến kỳ kinh nguyệt thì nữ binh thật sự rất khổ sở. Ai, kỳ thật ta là học y.

Ở bên đó, rất nhiều người mắc bệnh phụ khoa. Chính là do hằng năm phải dùng tro bếp thay thế băng vệ sinh mà thành."

"Ai... tôi cũng không phải là người không hiểu chuyện. Chỉ là tôi thật lòng thương cảm những nữ binh kia, còn có những quân tẩu âm thầm cống hiến.

Ông không biết đâu, thực sự rất khổ. Ngay cả đoàn trưởng của chúng tôi, cấp bậc cũng đủ cao chứ?

Ấy vậy mà vợ của anh ấy muốn ra đảo, vừa thấy hoàn cảnh bên đó đã sợ đến mức không dám ở lại.

Ai... tôi cũng không phải đến để vòi vĩnh gì cả. Chỉ là, nếu bên ông có đồ gì quá hạn hoặc bán chậm, có thể để lại cho chúng ta được không?"

“Ông cứ yên tâm, chúng ta không cần hóa đơn hay chứng từ gì cả. Tôi sẽ trả tiền đầy đủ!”

Vừa vỗ vỗ túi tiền, Điền Mật vừa bày ra dáng vẻ hào phóng và giàu có.

"..." Hoàng giám đốc nghe xong thì á khẩu, không biết nói gì.

Cô gái này thật sự quá lợi hại. Nhìn thì có vẻ trẻ trung, dễ bị lừa gạt, nhưng hóa ra không những khó đối phó mà còn rất biết cách "bán thảm".

Nhớ lại trước đây, khi ông ta còn trẻ bằng Điền Mật, chắc chắn không có tài ăn nói và bản lĩnh như cô gái này.

“Thôi được rồi, nể mặt các nữ binh, tôi sẽ cho thêm 50 cân nữa. Ngoài ra, cô đi cùng tôi đến nhà kho xem thử đi.”

Đây coi như là Hoàng giám đốc đang ngầm nói cho Điền Mật biết, ngoài số hàng này ra, bọn họ không còn gì khác để phân phối nữa. Không phải ông ta keo kiệt, mà thực sự không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-234.html.]

Thời đại này là thời đại "người bán làm chủ thị trường". Hàng hóa chỉ có tình trạng không đủ để bán, hoàn toàn không có chuyện bị tồn kho lâu ngày.

Nếu thực sự có hàng tồn, thì ở cửa hàng hữu nghị, những thứ còn dư lại tuyệt đối không phải là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Dù vậy, Điền Mật vẫn không từ bỏ ý định, theo chân Hoàng giám đốc vào nhà kho lượn một vòng.

Cuối cùng, cô chỉ tìm thấy một số món đồ thủ công mỹ nghệ không ai thèm hỏi mua.

Đây đều là hàng sản xuất trong nước, thủ công tinh xảo, nguyên liệu tốt. Đáng tiếc, không hợp với thẩm mỹ của người nước ngoài, còn người trong nước thì lại không có nhu cầu sử dụng, thế nên chúng chỉ có thể nằm phủ bụi trong kho.

Điền Mật lựa chọn vài món mình thích rồi mua, còn lại thì không muốn nữa. Hoàng giám đốc hiểu ý, cũng khuyên cô mua ít thôi:

“Cô không cần ngại. Mấy thứ này cô mua về cũng chẳng dùng được, chỉ tổ lãng phí tiền.”

“Không sao đâu, tôi rất thích mà. Nếu không sợ người nhà tôi mắng, tôi còn muốn mua thêm vài món nữa kìa.”

TBC

“... Được rồi, tùy cô vậy.”

Giọng điệu Điền Mật lúc này mang theo phong thái ngốc nghếch, đáng yêu của một cô vợ nhỏ, thành công khiến Hoàng giám đốc nguôi giận.

Thôi được rồi, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mới bước ra đời, ông ta thật sự không nên chấp nhặt với cô.

Sau khi chào tạm biệt đầy khách sáo, cả Điền Mật và Hoàng giám đốc đều cảm thấy rất hài lòng.

Mang theo chiến lợi phẩm trở về tìm Giản Hoài, Điền Mật cười rạng rỡ:

“Nhìn này, đây là hộp trang sức thủ công chạm khắc, đẹp không? Hắc hắc, vừa rồi em vừa nhìn thấy liền thích ngay.

Còn bộ văn phong tứ bảo này nữa, cũng không thua kém gì bộ ông nội tặng em đâu.

Hắc hắc~ Còn cái ấn ngọc này, đặc biệt hợp với anh. À, em còn mua hai cục đá, sau này anh có thể tự khắc chơi.”

Quả nhiên, mua sắm có thể khiến tâm trạng phụ nữ vui vẻ hơn. Điền Mật thực sự đang rất hạnh phúc vì vừa hoàn thành một chuyện lớn, lại vừa mua được nhiều món đồ yêu thích.

Còn về chuyện cô vừa lo lắng rằng Giản Hoài sẽ không vui vì tiêu quá nhiều tiền, thực ra hoàn toàn không tồn tại. Giản Hoài chỉ cần Điền Mật vui là được, cô muốn mua gì cũng được.

Có điều, vì Điền Mật đã quen với lối sống tiết kiệm, dù thích thì cũng sẽ không tiêu xài hoang phí.

Mua sắm chưa đã, Điền Mật kéo Giản Hoài đi dạo chợ đồ cũ. Đã lâu cô không mua sách mới rồi. Nhân dịp lần này vào thành, cô muốn gom một mẻ lớn.

Hôm nay cả Điền Mật và Giản Hoài đều mặc quân phục. Bản thân bọn họ đã có khí chất nổi bật, giờ lại xuất hiện trong khu chợ ngư long hỗn tạp, nơi những người khác đều mặc quần áo rách rưới, càng khiến họ thêm phần nổi bật.

Loading...