Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:44:31
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là lần đầu tiên Điền Mật rời thành. Mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ với cô. Vì tò mò về thành phố xa lạ này, cô dần quên đi cảm giác xấu hổ khi ở trên thuyền.

Trên đường từ bến thuyền đến nhà khách, Điền Mật đã ăn một món ăn vặt gọi là sữa đông hai tầng. Hương vị thơm ngậy của sữa và trứng khiến cô ăn mãi không dừng lại được. Vì quá thích thú, ánh mắt của Điền Mật cứ dán chặt vào gian bếp phía sau quầy.

Đáng tiếc là có bức tường chắn ngang. Điền Mật chỉ có thể đoán nguyên liệu làm món này gồm sữa bò, trứng gà và đường, còn những thành phần khác thì không rõ.

Cô rất muốn hỏi công thức, nhưng lại nhịn xuống, định bụng về nhà sẽ tự nghiên cứu.

Ăn xong, cô còn đóng gói thêm một phần mang theo, rồi mới cùng Giản Hoài rời đi.

Ngày mai có cuộc họp quan trọng, Điền Mật cần nghỉ ngơi để giữ sức. Sau khi đến nhà khách quân khu, cô tập trung tinh thần chuẩn bị bản thảo phát biểu, không đi ra ngoài dạo chơi nữa.

Về vấn đề xin cấp băng vệ sinh, Điền Mật đã suy nghĩ rất lâu. Trước khi dùng loại băng này, cô thực sự không biết rằng việc đến kỳ nguyệt sự của phụ nữ có thể trở nên dễ dàng đến vậy.

Đối với phụ nữ trưởng thành, băng vệ sinh không chỉ tiện lợi mà còn giúp đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, phòng ngừa nhiều bệnh phụ khoa. Đây là một sản phẩm vô cùng quan trọng và đáng để phổ biến rộng rãi.

Chỉ tiếc rằng hiện tại trong nước vẫn chưa có công nghệ sản xuất. Tất cả đều phải nhập khẩu, không chỉ đắt đỏ mà số lượng còn rất hạn chế.

Lần này đến họp, Điền Mật hy vọng cấp trên sẽ quan tâm hơn đến nhu cầu của phụ nữ. Cô hiểu rằng hiện tại đất nước đang tập trung phát triển công nghiệp nặng, nhưng các mặt hàng thiết yếu trong cuộc sống cũng quan trọng không kém và không nên bị bỏ qua hoàn toàn.

Đặc biệt là nhu cầu của phụ nữ, không thể mãi bị phớt lờ. Người ta nói “phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời”, nhưng điều đó không có nghĩa là họ chỉ cần làm việc.

Phụ nữ chiếm một nửa dân số cả nước, nhu cầu của họ cũng cần được xem xét một cách nghiêm túc.

Điền Mật trình bày vấn đề này từ góc độ so sánh giữa đồ dùng của phụ nữ trong và ngoài nước, phân tích lợi ích lâu dài mà việc giải quyết nhu cầu này có thể mang lại.

Bài phát biểu của cô logic chặt chẽ, nội dung phong phú. Những chỗ chưa chắc chắn, cô đều trích dẫn dẫn chứng cụ thể.

Điền Mật chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ngay cả Giản Hoài cũng phải khen ngợi.

Tuy nhiên, bài phát biểu của Điền Mật cũng không mang lại tác động lớn như cô mong đợi. Nguyên nhân chủ yếu là do nền sản xuất trong nước vẫn còn yếu kém và kinh tế quá khó khăn.

Mặc dù cấp trên rất đồng tình với những vấn đề mà Điền Mật đưa ra, nhưng thực tế là không có tiền, không có công nghệ, cũng không có cách nào ra nước ngoài học hỏi.

Không chỉ băng vệ sinh, mà ngay cả kem đánh răng, bàn chải đánh răng, giấy vệ sinh và nhiều mặt hàng thiết yếu khác cũng có tiềm năng thị trường rất lớn.

Nhưng biết cũng chẳng để làm gì, vì hiện tại đất nước không có đủ nguồn lực để phát triển những sản phẩm này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-232.html.]

Điền Mật không mong mọi thứ có thể thay đổi ngay lập tức. Cô chỉ muốn đứng ra lên tiếng, để mọi người lưu tâm đến vấn đề này.

Sau khi gây được ấn tượng tốt bằng những lập luận thực tế, cô mới bắt đầu đề xuất yêu cầu cụ thể.

Cô muốn xin cấp cho đảo Vọng Thạch một số lượng băng vệ sinh – loại không cần ngoại hối mà có thể mua bằng nội tệ.

Trong tình hình chung không thể đáp ứng yêu cầu lớn, đề xuất nhỏ này của Điền Mật đã được thông qua một cách thuận lợi.

Tuy nhiên, số lượng băng vệ sinh mà cô có thể giành được còn tùy thuộc vào khả năng tài chính và sự quyết đoán của cô. Cấp trên chỉ cấp cho cô một tấm phiếu khống.

Điền Mật lần này thực sự là "hổ khẩu đoạt thực" (cướp miếng ăn từ miệng hổ). Băng vệ sinh ở thành phố lớn còn không đủ bán, nói gì đến việc chuyển đến đảo Vọng Thạch.

Nhân viên ở cửa hàng hữu nghị đương nhiên không muốn bán cho cô.

Ngay cả các trung tâm thương mại lớn ở đây còn không có nguồn cung, thì tại sao lại phải bán cho một hòn đảo nhỏ xa xôi như đảo Vọng Thạch chứ?

“Đảo Vọng Thạch là chỗ nào?”

Một nơi mà họ chưa từng nghe đến, trên bản đồ cũng chẳng có tên, dựa vào đâu mà đòi có đãi ngộ ngang hàng với các thành phố lớn?

“Phụ liên đã đồng ý thì cô cứ đến phụ liên mà lấy. Dù sao chúng tôi ở đây cũng không có hàng.” Người phụ trách nói với giọng thiếu kiên nhẫn.

Thái độ ngạo mạn của cửa hàng hữu nghị không làm Điền Mật sợ hãi.

Cô bình tĩnh gật đầu, lấy giấy bút ra, hỏi thẳng:

“Ông họ gì? Ông là người phụ trách ở đây sao? Còn nữa, ông có thể chịu trách nhiệm cho những lời vừa nói không? Nếu có thể, xin hãy ký tên vào đây.”

Cô nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu rõ ràng và kiên quyết:

“Ông cũng biết đấy, tôi chỉ là người chạy việc. Ghi chép lại mọi chuyện một cách rõ ràng, tôi mới có thể về báo cáo kết quả công tác với sư trưởng.”

“………………” Giám đốc Hoàng bị Điền Mật nói đến nghẹn họng.

Đây có phải chuyện ông ta có thể quyết định được không?

TBC

Ông ta tính là cái gì chứ? Dám làm chủ thay sư trưởng sao?

Loading...