Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:44:13
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng mềm mại, có chút chua xót, Điền Mật dịu dàng nói: “Để em giặt quần áo cho anh, anh uống chút nước đường rồi đi ngủ đi. Chờ anh ngủ dậy, cơm chắc cũng nấu xong rồi.”

“Không sao đâu, anh vẫn chưa mệt.” Giản Hoài lắc đầu, đi theo cô ra ngoài.

Quần áo huấn luyện của Giản Hoài vừa bị dính mưa, lại thấm mồ hôi, nếu ngâm nước thì sẽ cứng và rất khó giặt. Anh lo rằng nếu để Điền Mật giặt, cô sẽ mất cả ngày trời.

Thấy anh thật sự lo lắng cho mình, Điền Mật cũng không cố chấp nữa. Trong bếp còn trứng gà, cô liền ở lại bếp làm cho anh vài cái bánh trứng ăn lót dạ.

Trong lúc Giản Hoài giặt quần áo xong và ăn được lưng bụng, nhóm binh lính mang tiếp viện đã đến.

Bọn họ đẩy xe nhỏ, vác bao tải, gánh đòn gánh, một hơi mang hết đồ ăn theo phân ngạch đến từng nhà.

Đồ tiếp viện đều được chia theo đầu người. Mỗi lần bão qua, để tránh cảnh tranh mua lộn xộn, thực phẩm đều được phân phát như thế này.

Dẫn đầu là một người cao lớn, đầu rất to, đúng như cái tên “Đầu To” của anh ta. Vừa nhìn thấy Điền Mật, anh ta đã nhiệt tình gọi:

“Chị dâu, để đồ ăn ở đâu đây?”

“Bên này, bên này.”

Điền Mật chỉ chỗ để rau cải trắng, nhưng chưa kịp đặt xuống thì một cậu lính trẻ tinh nghịch đã nhanh tay giật lấy một cái bánh trứng trên bàn, bỏ vào miệng.

“Oa, ngon quá!”

“Chị dâu đối với doanh trưởng thật tốt!”

“Ngon lắm! Doanh trưởng, cho em ăn thêm miếng nữa đi!”

Nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến như vậy, Điền Mật biết ngay là đang rất đói. Nhân tiện cô cũng đang chuẩn bị nấu cơm, liền mời họ ở lại ăn cùng.

“Cũng không có gì nhiều đâu, chỉ có khoai tây sốt, màn thầu, nếu mọi người không chê thì cùng ăn nhé.”

“Haha, tốt quá! Lát nữa tụi em nhất định sẽ đến!”

Không đợi Giản Hoài kịp từ chối, mấy chàng lính trẻ đã chạy biến như một làn gió.

Nhưng bọn họ không chỉ đến tay không, mà còn mang theo ít cá. Đây đều là cá họ tự câu được, không tính là đồ tiếp viện nên không cần chia cho mọi người. Đồng thời, biết mình ăn nhiều, họ còn chạy đến nhà ăn để lấy thêm màn thầu.

Cười hì hì, họ không để ý đến ánh mắt hình viên đạn của Giản Hoài, chỉ ra sức nịnh Điền Mật:

“Hắc hắc, chị dâu, bọn em mạo muội làm phiền rồi.”

“Không sao, không sao, mau vào nhà tìm chỗ ngồi đi.”

“Ái chà, cảm ơn chị dâu!”

Đám lính trẻ cao to đồng loạt cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh, trông vô cùng vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-224.html.]

Vào nhà, không cần Giản Hoài chỉ huy, họ rất tự giác giúp Điền Mật dọn bàn, lấy chén đũa. Dù là “cọ cơm”, nhưng Điền Mật không hề thấy phản cảm.

Nhìn Giản Hoài trừng mắt với họ, cô còn cười trấn an anh, ra hiệu đừng keo kiệt quá.

Đám lính này rất nhanh nhạy. Cảm nhận được thái độ thân thiện của Điền Mật, họ lập tức thoải mái hơn hẳn.

Có một cậu đặc biệt tham ăn, còn chạy vào bếp giúp Điền Mật, năn nỉ cô làm thêm một món lẩu cay.

“Chị dâu, chị không biết đâu, doanh trưởng của bọn em làm bọn em thèm đến phát khóc. Trước đây anh ấy ít nói lắm, trừ khi bọn em phạm lỗi thì mới mắng. Nhưng từ khi có chị, anh ấy suốt ngày khoe đồ ăn của chị nấu!”

Lòng đầy căm phẫn, ai cũng có thể thấy được, tiểu tử kia đã bị Giản Hoài bắt nạt thê thảm.

“Hôm nay anh ấy nói mì sợi chiu làm đặc biệt ngon, ngày mai anh ấy lại khen lẩu xào cay của chị thơm nức, rồi hôm sau anh ấy còn lấy ra tương ớt chị làm, ăn đến là mê mẩn. Thật sự đó, chị dâu, em lớn vậy rồi mà chưa từng thấy anh ấy phát rồ như thế này.”

TBC

“Ha ha ~~”

Điền Mật bị tiểu tử da đen kia chọc cười không ngừng. Quá thú vị! Đôi mắt nhỏ của hắn lúc này trông như mất hết hy vọng sống, thật sự buồn cười c.h.ế.t mất!

“Chỉ cần mọi người thích ăn, tôi sẽ làm thêm vài món nữa.”

“Được ạ được ạ! Cảm ơn chị dâu! Chị dâu là người tốt nhất trên đời này! Đánh vảy cá, làm sạch mực sống cứ giao cho em đi, trước đây em làm ở nhà bếp, lớp trưởng ngày nào cũng khen em hết!”

“Được ~”

Tiểu tử da đen kia ra vẻ tự hào đáng yêu đến mức Điền Mật lại bị chọc cười. Hai người phối hợp ăn ý, tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc, trong phòng bếp lại tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Giản Hoài mặt đen sì nhưng cũng bó tay với hắc tiểu tử này. Kim Thụy vốn là một tên ham ăn, vì một chút tương ớt mà có thể buông bỏ cả tự trọng, thậm chí gọi Giản Hoài là "ba ba". Giản Hoài thật sự không muốn vô duyên vô cớ nghe hắn gọi Điền Mật là "mẹ", nên đành nhịn.

Tên tiểu tử thúi này! Cứ để hắn vui vẻ thêm một lát đi. Đợi về doanh trại rồi, Giản Hoài có rất nhiều cách xử lý hắn!

Kim Thụy cảm nhận được sát khí của Giản Hoài, nhưng vẫn không hề sợ hãi. Đối với một kẻ tham ăn, trong mắt hắn bây giờ chỉ có mỹ thực. Những binh lính khác cũng không khác gì hắn.

Đã đến đây rồi, chẳng lẽ không ăn cho no nê, không phải uổng phí sao?

Cả đám tiểu tử buông bỏ rụt rè, lập tức hóa thành những kẻ chuyên khen ngợi, tâng bốc Điền Mật đến mức cô cười không khép miệng.

Tâm trạng vui vẻ, Điền Mật nấu ăn cũng cảm thấy không hề phiền phức. Ngoài món lẩu xào cay mà Kim Thụy yêu cầu, cô còn làm thêm cá kho và mì xào.

Thêm cả những món đã nấu trước đó như miến hầm cải trắng với thịt, khoai tây nghiền, canh trứng cà chua, một bàn ăn thịnh soạn bày ra trước mắt mọi người.

Đám binh lính nhìn thấy, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Thơm quá!

Bọn họ hít hà, ánh mắt sáng rực, tay đã cầm sẵn đũa, chỉ chờ lệnh. Điền Mật không nói nhiều, gắp một miếng thịt cho Giản Hoài rồi vui vẻ tuyên bố: “Ăn cơm thôi!”

Trong lúc ăn, ngoài âm thanh đũa va vào chén đĩa, cả bàn cơm không có tiếng động nào khác.

Loading...