Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:44:09
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền Mật đúng là đói rồi. Ngồi xuống, cô ăn món cải thảo hầm khoai tây mà cảm thấy ngon chưa từng thấy.

“Không biết khi nào thuyền tiếp viện đến? Cung Tiêu Xã chắc hết sạch đồ ăn rồi?”

“Hết rồi. Sáng nay ta không cam tâm lại ra đó một chuyến, cũng chẳng mua được gì. Rau muối của cháu chắc cũng sắp hết, lát nữa qua nhà ta lấy hai bình.”

“Hay hai người cứ ở lại đây đi. Không biết cơn bão tiếp theo bao giờ tới, chúng ta ở cùng nhau cũng tiện chăm sóc nhau hơn.”

Lời của Điền Mật khiến Phương Hoa hơi lung lay. Một mình cô, thực sự cũng lo lắng những ngày mưa bão. Nghĩ đến việc Giản Hoài không ở nhà, để Điền Mật một mình cũng không yên tâm, cuối cùng cô quyết định dọn đồ qua đây.

Không có nước thật sự là đáng sợ.

Mấy ngày gần đây, vì thiếu nước, ai cũng cảm thấy khó chịu.

Việc gánh nước sinh hoạt đều do Giang Thịnh giúp Điền Mật làm. Ngoài việc giúp gánh nước, Giang Thịnh còn mang đến cho Điền Mật một bao tải cỏ xanh. Đây là cỏ mà chị dâu Tống chuẩn bị để cho gà vịt ngỗng ăn.

Mấy ngày nay, mưa quá lớn, không thể thả chúng ra ngoài tìm thức ăn, Điền Mật chỉ có thể ở nhà cho chúng ăn cỏ khô. Nhưng cỏ xanh mà cô chuẩn bị cũng không đủ, bầy gà vịt ngỗng sắp hết thức ăn đến nơi.

Nhờ có chị dâu Tống giúp đỡ, Điền Mật nhân cơ hội này kiểm tra bài học của Giang Thịnh. Giang Thịnh không phải kiểu học sinh thông minh, thiên phú học tập cũng không cao, nhưng cậu không bướng bỉnh, lại chịu học nên tiến độ học tập vẫn tạm ổn.

Thấy hài lòng, Điền Mật bèn để Quan Hân dạy cậu.

Dạo gần đây, Tiểu Quan Hân đã lâu không được làm "cô giáo nhỏ", trong lòng ngứa ngáy muốn dạy ai đó. Nay có một học trò tự dâng đến cửa, cô bé vô cùng nghiêm túc giảng bài.

Giang Thịnh cũng học rất nghiêm túc. Giờ đây, cậu đã có thể bình tĩnh tiếp nhận việc được Quan Hân dạy dỗ.

"Biển học vô bờ, ai giỏi hơn thì làm thầy." Cậu chỉ cần cố gắng là tốt rồi.

Bận rộn suốt cả ngày, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi mặt trời dần ngả về tây, cuối cùng Điền Mật cũng hoàn thành hết công việc trong nhà.

Cô xoa xoa eo đau nhức, định tự thưởng cho mình chút gì đó, nhưng lại chẳng còn sức đâu mà làm. Quá mệt mỏi, Điền Mật không muốn nấu cơm.

Hơn nữa, trong nhà không có đồ ăn, cũng chẳng có thịt, cô có muốn cũng không thể nấu ra món gì ngon.

Bên nhà ăn tập thể cũng không còn nhiều thức ăn. Tàu tiếp tế chưa biết bao giờ mới đến, trên đảo tài nguyên dự trữ có hạn, ai cũng phải tiết kiệm. Lúc này có cái gì ăn cái đó đã là tốt lắm rồi, Điền Mật không dám kén chọn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-222.html.]

Uống hai bát canh cải trắng, lại lấy thêm mấy cái bánh bao chuẩn bị mang về ăn, Điền Mật nắm tay nhỏ của Quan Hân đi về nhà.

Trên đường, cô gặp Mã Anh. Vừa nói chuyện với nhau được mấy câu, Mã Anh đã kéo Điền Mật về nhà mình.

“Nhà chị nấu nhiều đồ ăn, em mang một ít về ăn đi. Đây là túi khoai tây, em cầm lấy. Còn có khoai lang, dưa leo này nữa, đều lấy cả đi. Đừng khách sáo. Ăn hết rồi thì qua lấy thêm.”

“Đủ rồi, chị cho em nhiều như vậy, em ăn không hết mất.”

“Từ từ ăn, mấy thứ này để được lâu.”

Biết Điền Mật xách không nổi, Mã Anh nhiệt tình giúp cô mang đồ về tận nhà. Không chỉ vậy, chị Trần, Tề Quyên và mấy chị em mới quen của Điền Mật cũng lần lượt mang thức ăn đến cho cô.

Ai cũng biết Điền Mật mới đến đảo, chưa chuẩn bị đủ đồ dự trữ để ứng phó với bão lớn. Vì vậy, mọi người đều chia cho cô không ít đồ ăn.

Sợ cô thu dọn cực nhọc, các chị em còn chu đáo giúp cô treo thức ăn lên cao để bảo quản.

Cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trong lòng Điền Mật ấm áp vô cùng. Nhận được nhiều thiện ý như vậy, cô càng muốn dốc lòng dạy học cho các chị em hơn.

Chỉ tiếc rằng mùa bão này thực sự quá khắc nghiệt, mưa dầm triền miên, không thể ra ngoài.

Lần này, trời chỉ nắng được hai ngày, đảo Vọng Thạch lại tiếp tục đón trận mưa lớn khác. Dù không mưa liên tục nhiều ngày như trước, nhưng kiểu thời tiết mưa gió thất thường này cũng ảnh hưởng đến việc tiếp tục trồng rau của Điền Mật.

Trong vườn đã không còn rau để ăn, Cung Tiêu Xã cũng không mua được rau, nhìn lượng rau khô ngày càng ít, Điền Mật bắt đầu lo lắng. Tàu tiếp tế sao còn chưa đến? Giờ đã quá thời gian dự kiến rồi.

“Đừng lo, mùa bão là vậy đó. Cùng lắm là ăn uống đạm bạc một chút, chúng ta sẽ không bị đói đâu.”

“Chỉ mong vậy. Ta cũng không sợ lắm, chỉ là mưa dầm lâu quá khiến tâm trạng bị ảnh hưởng.”

Điền Mật vốn có chút đa sầu đa cảm. Lâu ngày không thấy ánh mặt trời, cô cảm thấy bản thân như một khúc gỗ ẩm mốc, lặng lẽ mọc nấm trong bóng tối. Điền Mật thích ánh nắng, những ngày mưa dài lê thê khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chị Trần cũng không thích mưa dầm, nhưng đã quen với mùa bão hằng năm. Trong nhà còn có con nhỏ ồn ào, chị cũng chẳng có thời gian mà buồn bực. Không thể khiến bão biến mất, chị Trần chỉ có thể dạy Điền Mật cách thích nghi.

Nghe radio, đọc sách, may vá quần áo, làm giày, nấu ăn... Đây đều là những việc mà Điền Mật có thể làm trong ngày mưa. Chị Trần cũng không nghĩ ra hoạt động mới nào, bèn bảo Kiều Quyên đến bầu bạn với Điền Mật.

Kiều Quyên là người hướng ngoại, trời sinh hoạt bát, tràn đầy năng lượng. Có cô ấy ở bên, suốt ngày ríu rít hỏi đủ thứ, Điền Mật chẳng còn thời gian mà buồn bực vì mưa gió.

Nhà Điền Mật nhờ vậy mà trở nên náo nhiệt, không còn buồn chán. Chị Trần cũng yên tâm, trong lòng vui vẻ không thôi.

TBC

Cứ thế, hai người ngầm hiểu với nhau. Từ đó, cứ vào ngày mưa dầm, nhà Điền Mật lại rộn ràng hơn hẳn.

Loading...