Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:38:47
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nhưng tôi lo cho tương lai. Ai biết chính sách sau này có thay đổi không? Nhà tôi vẫn còn con trai lớn ở nông thôn, lỡ như mọi thứ đảo lộn, thì nó phải làm sao?
Lúc này, lão Giang vẫn còn thế lực, tôi phải tranh thủ giúp con có chỗ đứng, để sau này đỡ vất vả."
Đây chính là bản năng của một người mẹ lo xa cho con cái.
Dưới các vùng quê, người ta rất coi trọng việc trưởng tử kế thừa gia nghiệp. Có một số gia đình cực đoan, thậm chí để lại bảy tám phần mười tài sản cho con trưởng.
Những đứa con còn lại phải dựa vào sự giúp đỡ của cha mẹ và anh cả mà từ từ vươn lên. Câu “Trưởng huynh như cha” không phải chỉ là lời nói suông.
Giang Thịnh là trưởng tử của Giang gia, đây cũng là trách nhiệm của cậu ta.
Tống tẩu tử rất tin tưởng Giang Thịnh. Cô ấy tin rằng nếu giúp Giang Thịnh đứng vững, cậu ta sẽ không quên em trai, em gái. Nhưng đối với những đứa con khác trong nhà, cô ấy không dám chắc chắn như vậy.
Cô ấy sợ nếu bây giờ không giúp đỡ lão đại, sau này Giang gia sẽ tan rã. Cô ấy không muốn điều đó xảy ra. Cô ấy mong các con mình luôn sống tốt.
Điền Mật không có con cái, còn Thu Hà thì không giống như Tống tẩu tử, nên cô không hoàn toàn hiểu được những lo lắng ấy. Nhưng dù không hiểu, cô vẫn có một chuyện cần nói:
“Học tập thì lúc nào bắt đầu cũng không muộn. Chị xem Hạ chỉ đạo viên kia kìa, người ta hiện tại còn đang tự học đấy. Tôi nghe Giản Hoài nói, nếu anh ta học tốt, có thể vài năm nữa sẽ được đề cử vào trường quân đội. Sau khi học xong trở về, anh ta chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn.”
“Tiểu Thịnh cũng vậy. Nó năm nay mới mười sáu, giờ bắt đầu học thì dù có chậm một chút, nhưng vẫn còn vài năm để theo kịp. Đến lúc đó, các chị muốn tạo điều kiện cho nó cũng dễ dàng hơn.”
“Đúng vậy.” Tề Quyên gật đầu đồng tình.
“Ba đứa con gái nhà tôi, tôi cũng chuẩn bị cho đi học hết.”
Cô ta học điều này từ Điền Mật. Đời này cô ta đã như vậy rồi, nhưng con cái cô ta vẫn còn cơ hội. Chính những lời của Điền Mật đã thức tỉnh cô ta.
Bây giờ cô ta không còn ý định nuôi con giúp người khác nữa, mà chỉ muốn dồn tâm sức bồi dưỡng ba đứa con gái của mình.
“Không vì điều gì khác, tôi chỉ mong ba đứa nó sau này có bản lĩnh kiếm tiền. Không cần dựa vào tôi và lão Ngụy, cũng không cần dựa vào chồng, chỉ cần tự mình kiếm tiền.
Như vậy, nếu sau này tôi cần tiền sinh hoạt, chúng cũng có thể lo được. Có sinh hoạt phí rồi, tôi cũng không sợ không ai nuôi mình lúc tuổi già.”
Có thể nói, bây giờ Tề Quyên đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Cô ta chỉ đang đợi một cơ hội, một cơ hội để hoàn toàn buộc Ngụy Liên Trường vào trách nhiệm. Chỉ cần Ngụy Liên Trường chịu ngoan ngoãn, ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng sẽ tới.
Tống tẩu tử nghe vậy thì hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là bối rối và lo lắng. Con trai cô ấy là Giang Thịnh đã mười sáu tuổi rồi, làm sao có thể đi học bây giờ?
Tự học thành tài ư? Giang Thịnh không phải kiểu người có thể làm được điều đó.
Còn nếu đăng ký học lớp một tiểu học, thì cậu ta không thể mất mặt như vậy được.
Điền Mật nhận ra sự khó xử của cô ấy, liền đề nghị:
“Có thể tham gia lớp xóa mù chữ. Trước đó Giản Hoài có nói với tôi, trên đảo chúng ta có mở lớp xóa mù chữ đấy. Không chỉ Giang Thịnh có thể đăng ký, mà các chị cũng có thể đi học.”
“Chúng tôi?” Tống tẩu tử vội vàng xua tay: “Không được đâu, Tiểu Mật đừng đùa. Tôi thế này rồi, làm sao còn học được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-215.html.]
“Sao lại không được?” Điền Mật lắc đầu không đồng ý.
“Chị dâu, chị định sống mãi trên đảo này sao? Nếu sau này Giang Liên thành đạt, chị có đi theo không?
Trong thành phố, nhiều nơi cần phải biết chữ lắm. Ví dụ như khi vào quán ăn, nếu không biết chữ thì làm sao gọi món từ thực đơn?
Lại như khi chị đi nhà vệ sinh công cộng, không biết chữ thì làm sao phân biệt nam nữ?
Hay khi chị đi khám bệnh, bác sĩ yêu cầu điền thông tin, chị phải làm thế nào?”
“Đi học lớp xóa mù chữ không phải để lấy bằng cấp gì cao siêu, mà chỉ là để biết những chữ thường dùng trong cuộc sống, và biết viết tên của mình.
Như vậy sau này cần dùng đến, chị sẽ không bị mù chữ giữa ban ngày, cũng không cần phải dùng dấu tay mỗi khi ký giấy tờ quan trọng.”
“…”
“…”
Hai người phụ nữ không biết viết tên mình, chỉ quen ký dấu tay, xấu hổ cúi đầu. Ở đây, chỉ có Trần tẩu tử là khá hơn một chút, vì cô ấy ít nhất còn biết ký tên.
Mấy người nhìn nhau, bắt đầu có chút động lòng với chuyện học tập, nhưng vẫn có chút sợ hãi. Đồng thời, các cô cũng rất lo lắng.
“Nhưng giáo viên lớp xóa mù chữ đã bị chúng ta làm cho bỏ đi rồi.”
“Đúng vậy, trước đó là thầy hiệu trưởng Lý của trường tiểu học dạy thay. Nhưng ông ấy chỉ dạy một ngày rồi không tới nữa.”
“A? Sao lại vậy?”
Nhìn nhau, mấy người cùng nhau giải thích nghi hoặc của Điền Mật.
“Bởi vì ông ấy bị chọc tức.”
Hiệu trưởng Lý có chút bản lĩnh, trước khi dạy học dù không vui vẫn soạn giáo án. Nhưng ông không ngờ rằng, còn chưa kịp nói hết nội quy lớp học thì đã có mấy bà quân tẩu ngồi không yên.
Mấy quân tẩu này đều không phải người rảnh rỗi, hoặc nói cách khác, dù có rảnh họ cũng chỉ thích tụ tập tám chuyện chứ không thích học hành.
Mà hiệu trưởng Lý lại là người nguyên tắc. Ông cứ nhấn mạnh về nội quy lớp học, trong mắt các bà quân tẩu thì đó chẳng khác nào rảnh rỗi kiếm chuyện.
Nào là không được đi trễ, không được về sớm, mỗi ngày phải làm bài tập.
Không phải vô lý sao?
TBC
Các cô đã chịu khó đến nghe giảng một tiết cũng là vì nể mặt cấp trên rồi. Ai mà có thời gian đi học mỗi ngày?
Còn bắt làm bài tập, mua vở, mua bút, vậy thầy có trả tiền cho không?
Thế là, bị thầy Lý nói mấy câu, các quân tẩu bắt đầu làm loạn.
Người thì bắt thầy đọc thơ, người thì bắt thầy hát phổ, có người còn lấy bùa chú ra hỏi thầy có biết đọc không.