Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:38:42
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng hắn lại rất muốn khoe khoang về vợ tốt của mình. Vì vậy, có thêm một huynh đệ như Giản Hoài để nghe hắn kể chuyện, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội!

Hắn thao thao bất tuyệt, khiến Giản Hoài phát bực, phải phản đòn: “Anh có cái gì mà khoe chứ? Anh không biết san sẻ công việc với vợ, vậy mà cũng đắc ý sao?”

“Anh còn nói gì mà 'cách dạy vợ', thí! Cái kiểu đối xử với vợ của anh chỉ là không ngừng bắt nạt người ta, khiến nàng trở thành bảo mẫu cả đời cho anh thôi! Nếu vậy thì nàng gả cho anh đúng là xui xẻo rồi!”

"Không có đâu!" Hạ Lâm không phục, phản bác: “Tôi kiếm được nhiều tiền, không trăng hoa, không đánh vợ, không hút thuốc uống rượu. Tôi còn cho cô ấy tiền tiêu, sao nàng lại không hạnh phúc chứ?”

“Anh đúng là...”

"Anh đúng là tự cho là đúng!" Giản Hoài cắt ngang, chẳng chút nể nang mà mắng thẳng: "Tự ngẫm lại xem, ngay cả khi cô ấy bệnh cũng không dám đi khám bác sĩ, đó mà là hạnh phúc sao?

Đừng tự huyễn hoặc mình nữa! Cô ấy không ghét bỏ anh, vẫn chịu sống cùng anh, thế đã là tốt lắm rồi!"

Nhìn vẻ mặt vẫn không cam lòng của Hạ Lâm, Giản Hoài tiếp tục đ.â.m thêm một nhát d.a.o nữa: “Anh tưởng mình tài giỏi lắm sao? Nếu rời xa anh, cô ấy hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn! Còn anh thì sao? Rời xa cô ấy, ai sẽ bao dung anh như vậy?”

“Thế nên, đừng có khoác lác nữa!”

"... Tôi không có khoác lác." Hạ Lâm yếu ớt phản bác.

Lời thật thì khó nghe.

Tuy Giản Hoài nói chuyện rất độc miệng, nhưng không thể phủ nhận, những lời đó Hạ Lâm đã ghi tạc trong lòng.

Hắn phải vất vả lắm mới cưới được vợ, nếu hắn cứ thô bạo mà làm tổn thương nàng, hoặc dọa nàng bỏ đi, thì hắn biết khóc với ai đây?

Yên lặng trầm ngâm, Hạ Lâm len lén quan sát Giản Hoài, quyết định sau này sẽ học hỏi anh nhiều hơn.

Điền Mật trên đảo nổi danh là một nữ nhân nũng nịu. Trước kia, Hạ Lâm còn cười nhạo Giản Hoài sợ vợ, bị vợ quản nghiêm.

Nhưng bây giờ nhìn lại Điền Mật dịu dàng mà mạnh mẽ, rồi so với vợ hắn cứ sống cẩn trọng, lặng lẽ cam chịu, Hạ Lâm cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mã Anh vốn là hoa khôi trong thôn. Vậy mà sau khi gả cho hắn hơn hai năm, chị ấy đã bị người ta gọi là "Mã đại tỷ".

Trước kia Hạ Lâm chẳng thấy cách gọi này có gì không ổn, thậm chí còn cho rằng như vậy rất chững chạc, trưởng thành. Nhưng giờ đây, hắn lại cảm thấy hụt hẫng.

Giản Hoài mắng không sai. Vợ hắn gả cho hắn, thật sự chẳng được sống tốt. Hắn đã quá tự cho là đúng rồi.

TBC

Hiểu ra điều này, Hạ Lâm về nhà, bắt đầu giúp đỡ Mã đại tỷ làm việc. Dù vẫn vụng về, chẳng biết nói lời ngon ngọt, nhưng ít nhất, hắn đã biết lắng nghe chị ấy, biết quan tâm đến những gì chị ấy cần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-213.html.]

Cuộc sống của Mã Anh tốt lên rất nhiều, chị ấy còn chủ động đến cảm ơn Điền Mật.

“Thật sự thật sự cảm ơn em. Tiểu Điền, nếu không có em, chị thật không biết bây giờ nên làm gì nữa.”

Lệ nóng dâng tròng mắt, Mã Anh xúc động đến bật khóc.

“Không có gì đâu. Chúng ta đều là quân tẩu, là người một nhà, lẫn nhau chiếu cố, lẫn nhau giúp đỡ là chuyện nên làm.”

Điền Mật đưa cho Mã Anh một chiếc khăn tay, dịu dàng giúp nàng lau nước mắt. Mã Anh nhất thời không kìm lòng được, tiếng khóc lại càng lớn hơn.

Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Khóc xong, Mã đại tỷ cảm thấy ngượng ngùng, kiên trì giặt sạch khăn tay rồi mới ngồi xuống tiếp tục trò chuyện cùng Điền Mật.

Hôm nay chị ấy mang theo một ít thực phẩm đến cho Điền Mật. Trong đó mướp hương, bí đao, bí đỏ gì đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là dâu tây.

"Đây là giống dâu tây vua của thôn chúng ta trồng, em cứ trồng đi, chị đảm bảo nó lớn lên sẽ ra quả to và ngọt. Nếu không biết cách chăm sóc thì cứ đến tìm chị, chị sẽ giúp em.

Còn nữa, đây là một củ nhân sâm, chính gốc Trường Bạch Sơn, ba mươi năm tuổi, em giữ lại, đến lúc quan trọng có thể cứu mạng."

“Thứ này quý giá quá, em không thể nhận được.”

“Ôi dào, cứ cầm lấy.”

Mã Anh không để Điền Mật từ chối, đẩy đồ vật vào tay cô.

"Nếu không có em giúp chị, chị còn không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở. Một cây sâm núi này không đáng gì cả.

Loại này ở quê chị không phải hàng quý hiếm. Ba mẹ chị đều biết hái thuốc."

Những chuyện còn lại không tiện nói nhiều, Mã Anh cũng không kể chi tiết. Nhưng không thể phủ nhận, chị ấy thực sự không thiếu nhân sâm.

Nếu không phải sợ Điền Mật từ chối hoặc gây phiền phức, chị ấy còn có nhân sâm chất lượng tốt hơn nữa.

“Em đừng khách sáo với chị, có chuyện gì cứ đến tìm chị. Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.”

Hiện tại, Điền Mật chính là em gái thân thiết của Mã Anh. Đối với Điền Mật, Mã Anh cực kỳ hào phóng và sẵn sàng giúp đỡ.

Sau khi dặn dò Điền Mật cách bảo quản nhân sâm, Mã Anh vác cuốc lên, bắt đầu giúp Điền Mật trồng dâu tây.

Chị ấy chẳng chút khách khí với Điền Mật, hoàn toàn xem nàng như người nhà. Điền Mật cũng không tiện từ chối, chỉ đành nhận lấy lễ vật và chuẩn bị dùng thứ khác để đáp lễ Mã Anh.

Loading...