Lúc Giản Hoài mới nhập ngũ, Hạ Lâm từng chế giễu anh, nói rằng bộ đội là nơi rèn luyện đàn ông thực thụ, mấy "công tử bột" như Giản Hoài tốt nhất nên về nhà uống sữa đi.
Sau đó, bị Giản Hoài dạy dỗ nhiều lần, Hạ Lâm vẫn không chịu phục. Mặc dù huấn luyện lúc nào cũng bị Giản Hoài đè ép, nhưng vẫn ngang bướng, ngoài miệng không chịu nhận thua.
Mấy năm nay, giữa hai người chỉ có quan hệ công việc. Là lính, phục tùng mệnh lệnh là điều tất nhiên. Ngoài việc đó ra, họ không có chút giao tình nào.
Không nghĩ ra tại sao vợ Hạ Lâm lại chủ động tìm Điền Mật, Giản Hoài lắc đầu:
“Có lẽ chị ta chỉ thấy hợp với em. Hoặc là có chuyện muốn nhờ. Dù sao anh với Hạ Lâm cũng chẳng có gì liên quan.”
Hiểu rõ tình huống xong, Điền Mật cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì Mã đại tỷ cũng đang thể hiện thiện ý với cô, nếu thực sự có chuyện gì, chắc chắn chị ấy sẽ còn tìm đến nữa. Quả nhiên, đến buổi chiều, Mã đại tỷ lại tới.
Lần này, chị ấy mang đến một chậu trứng lộn.
“Hôm qua chị tìm thấy một ổ trứng vịt hoang chưa nở. Đây là trứng lộn chưa thành hình, em có thể luộc ăn hoặc nướng lên đều được.”
Nghe vậy, Điền Mật có chút kinh ngạc.
“Ăn trực tiếp sao? Bên trong có thể có vịt con không?”
“Đúng vậy. Cho nên mới gọi là trứng lộn. Nếu em sợ ăn phải vịt con, có thể chỉ ăn lòng đỏ. Nó mềm mềm, rất thơm.”
“………” Điền Mật vẫn không thể nào ăn nổi.
Nếu bên trong có vịt con, trời mới biết lòng đỏ trứng này đã hòa trộn bao nhiêu phần với con vịt rồi! Nhìn ra Điền Mật do dự, Mã đại tỷ cũng không cố gắng thuyết phục thêm.
Đặt chậu trứng trong bếp, chị ấy cười nói:
“Em không thích thì có thể để cho Giản Hoài ăn. Đây là trứng bị hỏng trong quá trình ấp, không ăn sớm thì chỉ có thể bỏ đi.”
Nghe vậy, Điền Mật cũng yên tâm hơn. Không phải g.i.ế.c trực tiếp một sinh mệnh thì cô vẫn có thể chấp nhận được.
Cảm ơn Mã đại tỷ xong, Điền Mật lấy cho chị ấy một chén chè đậu xanh đá rồi hỏi:
“Chị có rảnh tới đây sao? Có chuyện gì muốn tìm em à?”
Không quen vòng vo, Điền Mật đi thẳng vào vấn đề.
Mã đại tỷ cũng rất thẳng thắn. Cảm nhận được Điền Mật không hề bài xích mình, chị ấy cười khổ nói: “Ai, chị cũng không sợ em chê cười, lần này thực sự có chuyện muốn nhờ.”
Nói rồi, chị ấy cởi nút áo ở cổ ra, để Điền Mật nhìn vào vùng cổ của mình. Cổ sưng đỏ, trên xương quai xanh còn có mấy dấu răng rất rõ.
“Đây đều là do lão Hạ nhà chị cắn. Ai… đau c.h.ế.t đi được. Bị thế này chị cũng không dám đến gặp bác sĩ. Ai…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-210.html.]
Nói đến đây, biểu cảm của Mã đại tỷ như sắp khóc. Chị ấy thực sự chịu không nổi nữa rồi. Nếu có thể nhẫn nhịn, chị ấy đã không đến tìm Điền Mật.
“Tiểu Điền, em giúp chị với. Người chị trên người sắp không còn chỗ nào lành lặn rồi. Trời thì nóng, chị còn phải mặc áo cổ cao, thực sự muốn phát điên mất thôi.”
“………” Điền Mật có chút choáng váng.
Chuyện vợ chồng trên giường, cô phải giúp thế nào đây? Điền Mật hoàn toàn không biết!
Thử dò xét, Điền Mật hỏi: “Hạ Lâm có đánh chị không?”
“Không, không có.” Mã đại tỷ lập tức giải thích: “Bình thường hắn đối với chị cũng coi như tốt. Nhưng cứ đến buổi tối là hắn rất quá đáng.
Chị càng cầu xin hắn nhẹ tay, hắn càng làm mạnh hơn. Ai… Có lúc chị chỉ mong sớm mang thai một đứa.
Như vậy, hắn lo nghĩ cho con thì chắc cũng sẽ tiết chế hơn một chút. Nhưng mà, cái bụng này của chị lại không chịu tranh đua.”
Chị ấy ủ rũ, nhìn là biết đang rất buồn rầu.
“………” Điền Mật nghe xong cũng thực sự khó xử.
TBC
Chính cô cũng vừa mới kết hôn, ngay cả bước cuối cùng cũng chưa thực sự làm, còn là tay mơ đây. Hơn nữa, quan hệ giữa Giản Hoài và Hạ Lâm lại không tốt, chuyện này Điền Mật giúp thế nào được?
Nhưng nếu không giúp, cô lại không đành lòng. Nghĩ một lúc, cô lấy lọ thuốc bôi trong nhà ra, giúp Mã đại tỷ thoa lên vết thương. Nhìn dấu răng in sâu đến chảy m.á.u trên lưng chị ấy, Điền Mật cũng thấy đau giùm.
Hạ Lâm là chó à?
May mà Giản Hoài là người bình thường!
“Giản Hoài nhà em thẳng tính, nếu em nói chuyện này, anh ấy sẽ trực tiếp đi tìm Hạ Lâm. Ngộ nhỡ Hạ Lâm tức giận thì sao?”
Không đoán trước được kết quả, Điền Mật chỉ có thể bàn bạc với Mã đại tỷ. Chị ấy cũng không chắc.
“Hạ Lâm rất ngang bướng và cố chấp. Nếu chị nói chuyện này với hắn, hắn chắc chắn không nghe. Hắn rất bảo thủ.”
Nói trắng ra, Hạ Lâm là một kẻ theo chủ nghĩa đàn ông độc đoán. Ở bên ngoài, hắn không phục ai, về nhà cũng chẳng nghe vợ nói.
Trong mắt hắn, Mã đại tỷ chỉ là một người phụ nữ nông cạn, không đáng để lắng nghe.
Những chuyện nhỏ nhặt, hắn có thể cưng chiều vợ một chút, nhưng khi động đến chuyện mà hắn coi trọng, lời vợ nói chẳng có giá trị gì.
“Nếu ở quê, chị còn có thể nhờ mẹ chồng hoặc mẹ chị khuyên nhủ. Cùng lắm thì ba chị hay ba chồng chị cũng có thể giúp. Nhưng ở đây, xa nhà, chị lại không dám tìm lãnh đạo, chỉ có thể đến nhờ em.”
Còn lý do tìm đến Điền Mật? Là vì cô tốt bụng, có năng lực và có tiếng nói.