Thu dọn phòng ngủ xong, Điền Mật thay quần áo của mình, đến cả cơm cũng chưa ăn mà đã bắt đầu giặt khăn trải giường.
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, Điền Mật vô tình làm hỏng luôn chiếc khăn trải giường trắng.
Giặt xong cả khăn trải giường lẫn vỏ gối, Điền Mật nhìn đống vải vụn trên tay mà đau đầu. Giữ lại thì có chút ngại ngùng, vứt đi thì lại thấy lãng phí. Cuối cùng, cô quyết định cất chúng xuống đáy rương.
Dù sao thì sau này có thể dùng để lót giày hoặc may đế giày, miễn là không phải nhìn thấy chúng nữa là được.
Sau khi dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ, Điền Mật chợt nhận ra mình vẫn chưa thấy đói.
Quả nhiên, bánh quy quân dụng của Giản Hoài đúng là không hổ danh lương khô quân đội.
Từ tối hôm qua đến sáng nay cô chưa ăn uống đàng hoàng mà vẫn không cảm thấy cồn cào.
Sờ bụng, cảm giác vẫn còn lép kẹp, Điền Mật quyết định làm món gì đó ngon ngon. Cô vốn là một người sành ăn, từ khi đến đảo Vọng Thạch lại càng kén ăn hơn. Nhịn hai bữa cơm không ra hồn, cô thật sự không chịu nổi nữa.
Ngô Minh hôm qua có gửi ít bắp non, cô vẫn chưa ăn. Điền Mật vào bếp lục lọi, phát hiện có cá, tôm lớn, mực và nấm.
Cô hái thêm một ít rau xanh trong vườn rồi làm món lẩu xào cay cho Giản Hoài ăn cùng cơm.
Còn bản thân thích đồ chua ngọt, nên cô lấy hạt thông mà Giản Hoài bóc sẵn, làm món cá sốt chua ngọt.
Hai món này đều rất hợp ăn với cơm. Biết tính Giản Hoài ăn cơm không no, Điền Mật đeo tạp dề, cầm phiếu gạo đi đến nhà ăn tập thể.
Hôm nay nhà ăn vẫn phục vụ ba món như thường lệ: bánh bao hấp hai lớp, canh cá hầm củ cải và khoai tây hầm cải trắng.
Điền Mật không thích hai món hầm kia, nên chỉ mua hai mươi cái bánh bao cho Giản Hoài.
Đây là khẩu phần hai bữa của anh, buổi sáng nếu ăn không hết, còn dư lại hai cái thì vừa đủ để cô làm bữa sáng mai.
Mua đồ xong, đang định rời đi thì chị phụ trách nhà ăn gọi cô lại, hỏi có muốn mua sò biển không.
“Thuyền đánh cá mới giao sáng nay, đảm bảo tươi ngon. Nhưng số lượng không nhiều, lớp trưởng Quách không lấy, nên để dành cho lãnh đạo dùng. Tiểu Điền, em có muốn lấy hai cân không?”
“Không cần, không cần đâu ạ, nhà em đã nấu xong cơm rồi.”
TBC
Điền Mật vội vàng từ chối.
Sò biển này vốn để dành cho cấp trên bồi bổ thêm, cô đâu thể nhận được? Hơn nữa, cô với chị Mã - người phụ trách nhà ăn - cũng không thân thiết lắm.
Chị Mã là vợ của chỉ đạo viên Hạ. Lần trước Điền Mật tổ chức tiệc ở nhà, chị có đến giúp đỡ, nên hai người mới quen biết chút ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-209.html.]
Bình thường, chị làm việc ở nhà ăn, còn Điền Mật suốt ngày đọc sách ở nhà, gần như không có cơ hội tiếp xúc.
Trước đây chẳng có quan hệ gì, tự nhiên hôm nay chị Mã lại nhiệt tình như vậy, Điền Mật cảm thấy có chút kỳ lạ.
Không đợi cô từ chối thêm, chị Mã đã kéo cô ra phía sau bếp, nhét vào tay cô hai cân sò biển.
“Yên tâm đi, cái này là chị mua cho em, không phải hàng để dành cho lãnh đạo. Em gầy quá, ăn nhiều một chút để bồi bổ đi.”
Lúc này mà từ chối thì đúng là quá khách sáo. Điền Mật đành nhận lấy. Cô cố gắng đưa tiền nhưng chị Mã kiên quyết không lấy.
Không còn cách nào khác, cô về nhà làm món sò biển hấp miến tỏi, sau đó mang một nửa trả lại cho chị Mã.
“Ăn lúc còn nóng sẽ ngon hơn, để nguội là mất ngon đó ạ.”
“Ai da, em khách sáo quá! Chút đồ ăn này, em cứ giữ lại mà ăn đi.” Chị Mã vừa nói vừa có vẻ áy náy, như thể cảm thấy đã làm phiền Điền Mật.
“Cùng nhau ăn mới ngon chứ ạ. Chị thử xem hợp khẩu vị không? Nếu không hợp, lần sau em sẽ đổi món khác.” Điền Mật cười nhẹ, cô không ngại phiền chỉ cần có đồ ăn ngon là được.
Thấy Điền Mật không từ chối nữa, chị Mã cũng yên tâm hơn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Chị khoa trương hít một hơi sâu, cảm thán:
“Ngon quá! Đúng là Tiểu Điền nấu món nào cũng ngon cả!”
Thực ra, chị Mã có chuyện muốn nhờ Điền Mật nên mới tặng quà. Giờ thấy Điền Mật không nhận không mà có qua có lại, chị rất vui.
Lúc này đang là giờ cơm, không tiện nói chuyện riêng, nên chị Mã nhiệt tình tiễn Điền Mật về, đợi đến chiều tan làm mới bàn tiếp.
Về phần sò biển Điền Mật mang đến, chị Mã không hề rộng rãi chia cho người khác.
Ngoài lớp trưởng Quách lấy một con nếm thử, đến chồng chị - chỉ đạo viên Hạ - cũng chẳng có phần.
Ở nhà, Giản Hoài ăn rất ngon miệng. Anh thích ăn cay, nên món lẩu xào cay và sò biển hấp tỏi hầu hết đều bị anh ăn hết.
Chờ đến khi thấy anh đổ mồ hôi trán, bụng gần no, Điền Mật mới hỏi:
“Anh có quen biết chỉ đạo viên Hạ không? Hôm nay vợ anh ta đột nhiên tặng em hai cân sò biển.”
Nghe xong câu chuyện, Giản Hoài hơi nhíu mày, cố nhớ xem mình có giao tình gì với Hạ Lâm hay không.
Hạ Lâm là kiểu lính nhập ngũ vì nghèo đói ở quê. Sau khi vào quân đội, nhờ thể lực tốt, anh ta lập được vài chiến công và thăng chức.
Anh ta chán ghét mấy người làm công tác văn hóa, điển hình của một người quê mùa bảo thủ. Không những kiêu ngạo tự mãn, anh ta còn rất khó chịu với Giản Hoài.