Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:38:05
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ nhỏ đến lớn, ngoài lần bị Giản Hoài đánh, cậu ta chưa từng chịu ấm ức nào. Giờ đây, bị Dương Tiểu Hoa làm phiền, cậu ta liền bắt đầu cau có.

Bao Thành không sợ về quê. Đối với cậu ta mà nói, đi đâu cũng như nhau. Dù sao cậu ta cũng không cần làm việc.

Cậu ta là trưởng tôn, trưởng tử, là con của liệt sĩ. Chỉ cần chờ ăn thịt là được. Người khác phải đối xử tử tế với cậu ta.

Nếu không, chẳng phải là có lỗi với tổ tông, có lỗi với quốc gia hay sao? Không chút lo lắng, Bao Thành căn bản không để tâm đến tình cảnh của Dương Tiểu Hoa.

Cậu ta cũng không tiếc nuối việc để lại các em. Nếu phải tiếc, cậu ta còn tiếc thịt trên đảo hơn.

Dương Tiểu Hoa làm cậu ta không vui, cậu ta liền chạy đến làm thân với ông bà nội. Nhị lão Bao gia cũng rất hài lòng với kết quả này.

Dù không lấy được tiền, nhưng người vẫn theo họ về, tiền chẳng phải vẫn có thể moi ra sao? Ba ông cháu vui vẻ hòa thuận, nhìn qua thực sự có chút ấm áp.

Dương Tiểu Hoa nhìn cảnh đó mà thấy chướng mắt. Bao Thành thân thiết với người khác chẳng khác nào tát vào mặt cô ta! Để kéo Bao Thành về phía mình, cô ta đau lòng mà lấy đồ ngon ra dỗ cậu ta.

Bao Thành dĩ nhiên nhận hết. Nhưng cậu ta cũng không phải kiểu người ăn của người khác là phải nể mặt.

Lần sau nếu Dương Tiểu Hoa không làm cậu ta hài lòng, cậu ta vẫn sẽ quay sang tìm hai vợ chồng già kia.

Dương Tiểu Hoa không nhìn thấu điều đó, bị Bao Thành lợi dụng triệt để. Nhưng Giản Hoài thì nhìn thấu tất cả, chỉ là cậu ta chẳng buồn nói gì.

Cậu ta không có nghĩa vụ phải cứu rỗi ai cả.

Có những lời, Giản Hoài chỉ nói một lần. Bao Thành không nhớ, thì đó là việc của cậu ta. Giản Hoài không phải kiểu người lải nhải mãi không thôi.

Bao Thành rất sợ Giản Hoài. Chính vì muốn tránh xa Giản Hoài, cậu ta mới đồng ý rời khỏi đảo.

Còn chuyện Giản Hoài đã từng nói “Tự lo thân mình đi”, cậu ta tuy khinh thường, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.

Con trai, bản tính vốn tôn thờ kẻ mạnh.

TBC

Giản Hoài là một kẻ mạnh thực sự, là kiểu người mà Bao Thành muốn trở thành. Có một tấm gương xuất sắc như vậy trước mặt, cậu ta dù có ăn chơi lêu lổng, thì ít nhất vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Ít nhất, những chuyện phạm pháp, Bao Thành tuyệt đối không dám làm.

Cậu ta sợ bị Giản Hoài đánh. Cùng lắm thì chỉ là một tên lưu manh thích khoác lác, ngoài ra cậu ta không dám làm gì quá giới hạn.

Nỗi sợ hãi của Bao Thành đối với Giản Hoài, đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Nhưng thực ra, Giản Hoài chẳng hề hứng thú với cậu ta. Ngay khoảnh khắc đưa họ rời đảo, tương lai của Bao Thành ra sao,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-196.html.]

Giản Hoài cũng không muốn quản nữa. Người hắn cần quản, là mấy đứa trẻ còn lại của Bao gia.

Trở lại trên đảo, bốn đứa trẻ con co cụm vào nhau, rõ ràng đang sợ hãi. Bao Tiểu Quang vốn dĩ không sợ, nhưng thấy các chị run rẩy, chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của các chị, cậu bé cũng bắt đầu khóc.

Điền Mật cho cậu bé ăn kẹo, nhưng vẫn không dỗ dành được.

Tề Quyên lại gần dỗ dành, nhưng bọn trẻ càng không dám phản ứng.

Sự việc cuối cùng cũng đã xảy ra, và đã đến mức không thể cứu vãn được nữa. Điền Mật nhìn mấy đứa trẻ này, trong lòng thực sự rất phức tạp.

Còn có cả Tề Quyên nữa. Một số hành động của cô ta, Điền Mật thực sự không thể chấp nhận nổi.

Con trai và con gái thực sự khác biệt đến vậy sao?

Chỉ để có được một đứa trẻ không thuộc về mình, cô ta hao tổn tâm cơ như vậy, thực sự khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.

Đặc biệt, cô ta cũng chẳng đối xử tốt với chính con gái ruột của mình, điều này khiến Điền Mật càng không thể hiểu nổi.

Tề Quyên không nhận ra sự khác thường của Điền Mật, cô ta vẫn vây quanh Bao Tiểu Quang, không ngừng gọi "tâm can bảo bối" của mình.

Rõ ràng có thể thấy, cô ta đang vô cùng vui vẻ. Rốt cuộc đã nhổ được cái gai trong mắt, sắp thành công đưa đứa con trai lớn về với mình, Tề Quyên thậm chí còn có chút phấn khích.

Bình thường keo kiệt bủn xỉn, chỉ biết làm bộ làm tịch, lúc này cô ta lại mang đến cả một lọ sữa bột, còn lấy rất nhiều trái cây cho Bao Tiểu Quang.

Cậu bé không ăn, cô ta liền kiên nhẫn dỗ dành. Cuối cùng, đứa trẻ thật sự đã bị cô ta dỗ dành ngoan ngoãn.

Nhìn cảnh tượng hài hòa kia, thực sự có chút giống như một người mẹ hiền và con hiếu thảo.

Điền Mật không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì. U uất, cô trầm mặc, trong lồng n.g.ự.c như có một tảng đá lớn đè nặng.

Trần Tĩnh còn trầm mặc hơn cả Điền Mật. Từ lúc vào nhà Điền Mật, cô ấy chỉ yên lặng ngồi bên cửa sổ, thất thần. Ban đầu, khi Dương Tiểu Hoa gặp chuyện, cô ấy còn có cảm xúc, còn biết khóc.

Nhưng khi Dương Tiểu Hoa bị Giản Hoài áp giải đi, cô ấy thậm chí ngay cả khóc cũng không khóc nữa.

Hai mắt vô hồn, ánh mắt trống rỗng, mơ hồ không rõ. Cô ấy như đang nhìn vào không trung, nhưng cũng như chẳng nhìn thấy gì. Đôi mắt xám xịt, giống như cả con người cô ấy đều bị bóng tối bao phủ.

Đó là một loại c.h.ế.t lặng, một sự bất lực phát ra từ tận sâu trong linh hồn. Cô ấy biết, mình đã xong rồi.

Ngay khoảnh khắc lá thư được gửi đi, Trần Tĩnh đã biết mình chắc chắn sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, thứ chờ đợi cô ấy, sẽ còn đáng sợ hơn cả nắm đ.ấ.m của Tạ Trường Quý.

Loading...