Trần Tĩnh bị mắng đến cúi đầu, co người lại như phạm tội lớn. Những người khác nhìn quen rồi nên không ai quan tâm, tiếp tục ăn cơm.
Chỉ có Tạ Ba, như thể bị dọa sợ, không dám ăn thêm một miếng thịt nào nữa. Cậu cúi đầu, co rúm người lại, trông y hệt mẹ mình, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.
Điền Mật nhìn mà khó hiểu, đang định hỏi thì bên kia, Bao Thành đang ăn uống vui vẻ bỗng ôm lấy đùi Tạ Bài Trưởng, mách lẻo:
“Tạ thúc thúc, nhà thúc, Tạ Ba bắt nạt cháu.”
Những lời này như một công tắc kích hoạt, khiến Tạ Bài Trưởng đang hiền lành khiêm tốn bỗng hóa thành Diêm La Vương dữ tợn.
Đôi mắt hung ác khóa chặt vào Tạ Ba, Tạ bài trưởng sải bước tiến tới định ra tay ngay lập tức.
Trần Tĩnh bị hắn ta dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, vô cùng bất lực. Dáng vẻ té ngã của cô ấy có chút buồn cười, khiến Bao Thành không tim không phổi mà bật cười thành tiếng.
“Cạc cạc cạc……” Cậu ta bưng chén, đứng trên ghế, vươn dài cổ, chờ xem Tạ Ba bị đánh.
Tiếng cười khiến Trần Tĩnh bừng tỉnh. Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn về phía Bao Thành bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Bao Thành bị cô ấy dọa sợ, lại muốn mách lẻo. Nhưng ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Giản Hoài đứng lên.
Lập tức, Bao Thành như con gà trống bị bóp chặt cổ, giọng nói nghẹn lại, không dám hó hé gì.
Cậu ta nhanh chóng nhảy xuống ghế, vèo một cái trốn sau lưng vợ chồng già nhà họ Bao, ngoan ngoãn như một tiểu cô nương.
Giản Hoài không lập tức thu thập Bao Thành mà trước tiên chặn tay Tạ bài trưởng trước khi hắn ta kịp ra tay. Anh ấn đối phương xuống, trầm mặt, không vui hỏi:
“Anh làm loạn gì đấy?”
“Không phải, không phải.” Tạ bài trưởng lúng túng.
Nhăn mặt nhăn mày, trên trán hắn toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Trong nhà có đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi dạy dỗ nó chút thôi.”
“Nếu muốn dạy con thì về nhà mà dạy, đừng dọa đến vợ tôi.”
“Được, được.” Tạ bài trưởng gật đầu lia lịa.
Giản Hoài không vì hắn ta chịu nhún nhường mà bỏ qua dễ dàng. Anh ấn Tạ bài trưởng xuống bàn của Bao Thành, lạnh lùng hỏi:
“Sao nào? Có chuyện gì?”
Bao Thành bị dọa đến mức không dám hó hé một tiếng. Vợ chồng già nhà họ Bao cũng chậm rãi ăn cơm, không dám thở mạnh.
Ba người họ đều im lặng, chỉ có vẻ như vừa giúp Tạ bài trưởng lấy lại công bằng, nhưng thực chất là đang không có việc gì lại gây chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-190.html.]
Giản Hoài không quan tâm đến biểu cảm của bốn người này, tiếp tục lạnh giọng hỏi:
“Ăn thế nào? Nếu tiếp đãi không chu đáo, mong thông cảm.”
“Không có, không có.” Bao lão gia không chịu nổi việc Giản Hoài cứ tiếp tục truy hỏi, ông ta xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần, gượng cười đáp: “Ăn rất ngon, thực sự không tồi. Không có gì là tiếp đãi không chu toàn cả.”
“Nga.” Giản Hoài buông tha lão nhân, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Tạ bài trưởng, hỏi: “Anh nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ, nghe rõ.” Tạ bài trưởng giọng run rẩy, ánh mắt vô thần trả lời.
Quá đau! Giản Hoài bóp hắn ta đau quá!!
Hắn ta thậm chí còn có cảm giác như bả vai mình đã bị Giản Hoài bóp nát. Quần áo sau lưng hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, trong lòng vô cùng hối hận.
Hắn ta chọc giận Giản Hoài làm gì không biết?!
Hắn ta đã quên đây là địa bàn của nhà họ Giản sao? Giản Hoài là loại người dám đánh cả trẻ con, thu thập cả góa phụ liệt sĩ, thì hắn ta là cái thá gì mà dám làm càn ở đây?
Giản Hoài không quan tâm hắn ta hối hận hay không. Anh bắt Tạ bài trưởng đi vườn rau hái đồ ăn hai lần, sau đó lại bắt ra bờ biển nhặt một thùng cá lớn, mới xem như thật sự trừng trị xong.
“Nhớ kỹ, ở nhà tôi ăn cơm, muốn ăn gì thì tự tìm cách mà có. Đây không phải tiệm cơm, đừng có la lối om sòm.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
TBC
Tạ bài trưởng cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng lần này thực sự ghi nhớ.
Trước kia, hắn ta không làm việc dưới trướng Giản Hoài, chỉ nghe danh về sự tàn bạo của Giản Hoài mà chưa từng trải nghiệm.
Hôm nay, hắn ta đã thấm thía! Lần sau, dù có cho hắn ta một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám trêu vào Giản Hoài nữa.
Giản Hoài xử lý xong Tạ bài trưởng, quay lại tiếp tục ăn cơm.
Vì sự kiện nhỏ này, không khí trong nhà Điền Mật trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Không còn ai giữ khoảng cách nữa, mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ, kéo gần quan hệ.
“Lão Tạ, tôi đã nói anh nên sửa cái thói quen cứ thích đánh vợ dạy con tùy tiện của mình đi mà.”
“Đúng đấy, thằng bé Tiểu Ba rất ngoan, trẻ con còn nhỏ, ngươi ra tay quá nặng dễ làm nó bị thương.
Dù sao đó cũng là con ruột của anh, anh đánh nó thành ra thế nào, anh không đau lòng sao?”
“Đúng vậy! Chúng tôi biết ngươi nhớ thương lão Bao, nhưng anh một mặt thiên vị Bao Thành như thế cũng không phải là điều tốt cho nó.
Nếu thật sự muốn tốt cho Bao Thành, ngươi nên học theo Giản Hoài, cần nói thì nói, cần đánh thì đánh.”
“Đúng đấy, anh nên đối xử công bằng. Con ruột của mình thì anh biết sửa dạy, sao đến lượt Bao Thành thì anh lại quên hết vậy?”