Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gả Cho Người Chồng Quân Nhân - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:33:47
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những đứa trẻ ríu rít nói chuyện với nhau, tình bạn cũng mau chóng hình thành. Chỉ trong thời gian Điền Mật nấu một nồi nước lẩu, bọn trẻ đã hòa nhập với nhau, còn thiết lập một tình bạn sâu sắc với Đại Hắc.

Bao Thành bị gạt ra ngoài, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng ở nhà Điền Mật, nó không thể làm càn. Hậm hực ngồi xổm trước cửa chờ cha mình, nó quyết tâm mách lẻo! Nhưng nó chưa kịp đợi cha đến, thì lại gặp hai người mà nó đã quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ – một đôi vợ chồng già.

Hai ông bà nhìn thấy nó thì vô cùng kích động. Bà lão vốn run rẩy, yếu ớt như sắp gục xuống, nhưng khi nhìn thấy Bao Thành, bà như được tiếp thêm sinh lực, tinh thần tỉnh táo hẳn lên.

“Thành Thành! Cháu trai lớn của nãi nãi!! Nãi nãi nhớ con muốn chết!”

Bà lao đến ôm chặt lấy Bao Thành, rồi ngồi bệt xuống đất khóc rống lên. Bà không quan tâm bùn đất, cũng chẳng để ý Bao Thành không vui. Bà chỉ biết khóc.

“Hu hu... Cháu trai ngoan của ta, nãi nãi nhớ con khổ sở lắm! Hu hu... Cháu ta gầy quá! Mẹ con đâu?

Có phải con tiện nhân đó ngược đãi con, không cho con ăn cơm không? Hu hu... Cháu ta chịu khổ rồi! Hu hu…”

Bà ta khóc quá lớn, trong nhà Điền Mật ồn ào như vậy mà vẫn nghe thấy. Điền Mật đang nấu ăn cũng thấy có gì đó không bình thường.

Còn Dương Tiểu Hoa, vừa nghe thấy giọng khóc ấy, lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Ba bước làm hai, cô ta như lâm đại địch lao ra ngoài.

Điền Mật và những người khác cũng tò mò chạy theo.

Vừa ra đến nơi, Điền Mật đã thấy Dương Tiểu Hoa và bà lão kia đánh nhau. Chính xác hơn là bà lão đang cầm nhánh cây quật Dương Tiểu Hoa tới tấp. Dương Tiểu Hoa kêu la thảm thiết nhưng vẫn kiên trì lao đến giành lại con trai.

TBC

Bao Thành dường như bị oan ức, liền nhào vào lòng ông nội Bao mà khóc. Ông nội Bao vừa xót xa dỗ dành, vừa móc từ trong túi ra hai miếng thịt khô được bọc kín, đưa cho Bao Thành ăn.

Bao Thành thèm thịt đến mức không chịu nổi. Mặc dù miếng thịt khô này không có mùi thơm, nhìn cũng khô cứng khó ăn, nhưng vì quá thèm, nó vẫn cố gắng chịu đựng sự chán ghét, vội vàng giật lấy và cho ngay vào miệng.

“Nôn...”

Bao Thành bị mùi vị kỳ quái của thịt khô làm cho buồn nôn, lập tức phun ra.

“Nôn, nôn...! Phì, phì!”

Nhìn thấy niềm vui sướng trên gương mặt ông nội, Bao Thành hoàn toàn không còn chút yêu thương nào với ông nữa. Nó ném thịt về phía ông, bĩu môi, không vui chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-187.html.]

“Sao ông lại cho tôi ăn thứ khó ăn như thế này? Ông định hại c.h.ế.t tôi sao? Ông thật xấu xa, ông không phải ông nội của tôi nữa!”

“Sao lại thế được? Đây là miếng 'phúc thịt' mà ta đã để dành riêng cho con đấy. Từ năm ngoái trong lễ tế tổ, ta đã giữ lại đến tận bây giờ, chưa từng dám ăn một miếng nào.

Cháu ngoan, đến đây nào, ăn đi. Như thế tổ tiên mới phù hộ cho con! Nào nào, há miệng ra, ăn hết miếng phúc thịt này đi.”

Ông nội Bao nhặt miếng thịt khô đen sì từ dưới đất lên, rửa sơ qua bằng nước mưa, rồi đau lòng nhìn miếng thịt trước khi tiếp tục nhét vào miệng Bao Thành.

Ánh mắt ông ta vô cùng thành kính, rõ ràng là thật lòng coi "phúc thịt" này là báu vật, mới cất giữ đến tận bây giờ để cho Bao Thành ăn.

Nếu là người khác trong nhà họ Bao, dù chỉ là ngửi thấy mùi của miếng thịt này thôi, ông cũng không cho. Bởi vì đây là thứ đã được tổ tiên ban phúc, chỉ có con trưởng cháu đích tôn mới có tư cách ăn.

Bao Thành không muốn ăn thứ đồ kinh khủng đó, vội đưa tay bịt miệng, sợ hãi lùi về sau liên tục. Nhưng chân nó ngắn, không thể nào chạy nhanh hơn ông nội Bao. Bất đắc dĩ, nó đành phải lao về phía Dương Tiểu Hoa, mong mẹ sẽ bảo vệ mình.

Dương Tiểu Hoa vừa giành lại được con trai, lập tức không thể nhịn thêm nữa. Cô ta giật lấy nhánh cây trong tay bà nội Bao, bắt đầu phản kích.

Bà nội Bao tuy đã rụng hết răng, tuổi tác cũng cao, nhưng tay chân lại vô cùng lanh lẹ. Bà ta chạy rất nhanh, khiến Dương Tiểu Hoa không thể đánh trúng.

Nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, thể lực không chịu nổi, bà ta không chạy nổi nữa thì liền vỗ đùi, ngồi bệt xuống đất khóc lóc.

“Con trai của ta ơi, con mất sớm quá! Thật là đáng thương cho ta, một bà lão gần 60 tuổi, vậy mà còn phải bị con dâu đánh! Thật là tạo nghiệt mà! Đại Quang ơi, con trai của ta ơi, số ta khổ quá mà! Hu hu hu...”

Thấy vợ khóc, ông nội Bao lập tức đỏ mắt. Ông ta đứng trước mặt vợ, ưỡn cổ lên, lớn tiếng nói:

“Cứ đánh đi! Có giỏi thì đánh c.h.ế.t ta đi! Dương thị nhà ngươi, ngươi đã khắc c.h.ế.t con trai ta, bây giờ còn muốn đánh c.h.ế.t cả cha mẹ chồng nữa sao?”

“Tốt lắm!”

“Nào nào, cứ đánh đi! Đánh mạnh vào! Để lãnh đạo của Đại Quang nhìn xem ngươi độc ác như thế nào!”

Ông nội Bao ăn nói rất có bài bản, còn biết cách dùng thế ép người, rõ ràng là khó đối phó hơn cả bà nội Bao.

Quả nhiên, Dương Tiểu Hoa dám cầm nhánh cây đánh bà nội Bao, nhưng lại không dám đối phó với ông nội Bao.

Như một quả bóng xì hơi, Dương Tiểu Hoa ném nhánh cây xuống đất, cũng ngồi bệt xuống mà ấm ức lau nước mắt.

Loading...