Tạ Ba đáng thương thì cứ đáng thương thôi.
Cha cậu ta cũng không thương cậu ta, người khác giúp cậu ta cũng vô dụng.
Quan Hân lần đầu tiên chơi cùng Bao Thành. Đối với cách đối xử giữa Bao Thành và Tạ Ba, cô bé cảm thấy rất khó chấp nhận.
Ban đầu, cô bé tưởng rằng Bao Thành cố ý đánh Tạ Ba để dọa mình, nên cô bé quay đầu đi, không để bản thân mềm lòng. Nhưng sau đó, cô bé phát hiện Bao Thành chỉ đơn thuần đang bắt nạt Tạ Ba, liền lập tức ra tay.
“Này, cậu còn dám động thủ, tôi sẽ gọi Đại Hắc, Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng đến!”
Đại Hắc là con ch.ó Điền Mật nuôi, Tiểu Bạch là con ngỗng trắng, còn Tiểu Hoàng là con mèo tam thể. Đây đều là những "hậu thuẫn" vững chắc của Quan Hân, giúp cô bé đứng vững mà không bị ai bắt nạt.
“Meo meo meo, Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng!”
Quan Hân vừa buông lời đe dọa đã lập tức bắt đầu dụ mèo. Thấy cô bé nghiêm túc, không ít đứa trẻ xung quanh đều trở nên lo lắng.
Đại Hắc có sức uy h.i.ế.p rất lớn đối với Bao Thành. Ngay khi nghe tên nó được nhắc đến, Bao Thành lập tức run lên, dừng ngay việc đánh Tạ Ba. Cậu ta tức tối trừng mắt nhìn Tạ Ba một cái rồi chạy mất.
Tạ Ba được giải cứu nhưng chẳng những không vui mà còn run bần bật, trông càng sợ hãi hơn.
Điều này khiến Quan Hân rất khó hiểu. Cô bé nghiêng đầu quan sát Tạ Ba, thắc mắc hỏi: “Nó bị làm sao vậy?”
Tình huống này hoàn toàn khác với những gì Quan Hân tưởng tượng. Cô bé không hiểu, tại sao mình làm việc tốt mà lại giống như làm chuyện xấu vậy? Không lẽ không phải như thế sao?
Giang Vũ đồng cảm nhìn Tạ Ba một chút, rồi nhỏ giọng giải thích với Quan Hân về mối quan hệ giữa Tạ Ba và Bao Thành.
Thực ra, cậu bé cũng không hiểu tại sao mọi người không thể giúp Tạ Ba. Nếu không phải do Giang Liên Trường nhiều lần dặn dò và giải thích rằng cậu lớn hơn nên không thể bắt nạt kẻ yếu, thì cậu đã sớm ra tay thu phục Bao Thành giúp Tạ Ba rồi.
Bản năng mách bảo rằng Quan Hân làm đúng, nên Giang Vũ không ngăn cản cô bé bênh vực Tạ Ba. Những đứa trẻ khác không quá thân thiết với Quan Hân, không ngờ cô bé sẽ đứng ra giúp Tạ Ba, nên cũng không kịp phản ứng.
Giờ đây, nhìn thấy Tạ Ba đáng thương tội nghiệp, sợ hãi đến mức không còn ra hình dạng gì, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có chút bất an.
Sẽ không có chuyện gì chứ?
Nhìn về phía Quan Hân, bọn trẻ hy vọng cô bé có thể xử lý tình huống này. Tốt nhất là cô bé có thể gọi Điền Mật đến. Nếu Điền Mật can thiệp, Giản Hoài sẽ ra tay trừng trị Bao Thành, vậy thì không ai còn phải sợ Dương Tiểu Hoa nữa.
Quan Hân rất thông minh. Những vấn đề mà Giang Vũ không hiểu, cô bé lại lập tức hiểu rõ. Vừa hay, cô bé cũng có cha mẹ vô trách nhiệm, nên khi thấy Tạ Ba co rúm người lại, cô bé tức giận đến mức mắt bốc lửa, bước đến trước mặt cậu ta, chọc vào trán cậu ta và nói: “Khóc thì có ích lợi gì?”
“Đi, cùng tôi đi tìm Đại Hắc. Sau này có nó bảo vệ cậu, tôi đảm bảo Bao Thành và cha cậu cũng không dám động đến cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-186.html.]
“Hả?” Tạ Ba ngơ ngác, có chút d.a.o động nhưng vẫn lo lắng. Cậu ta lắp bắp nói: “Cha… cha tôi… đánh rất đau. Ông, ông…”
“Dừng!” Quan Hân chịu không nổi, liền xoa xoa tai.
Tạ Ba giật mình sợ hãi, lập tức đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.
Quan Hân chỉ là không chịu nổi việc Tạ Ba cứ nói lắp, muốn cậu ta nói chuyện bình thường. Lúc này, thấy cậu ta sợ đến mức này, cô bé lại có chút khó chịu.
“Tôi đâu có đánh cậu, cậu sợ cái gì?”
Tạ Ba nghe vậy, mí mắt giật giật, nhưng vẫn không dám nhúc nhích.
Nhìn cậu ta run rẩy như chim cút sợ hãi, Quan Hân cảm thấy đau lòng. Giao tiếp với cậu ta quá mệt mỏi, cô bé quay sang hỏi Giang Vũ: “Cậu ta sinh ra đã nói lắp sao?”
Giang Vũ gãi đầu, thành thật đáp: “Không biết.”
“Chúng ta bình thường rất ít chơi chung với hắn.”
Cậu nhìn sang những đứa trẻ xung quanh, dùng ánh mắt dò hỏi. Nhưng ai nấy cũng vò đầu, vẻ mặt bối rối. Bọn họ cũng không biết.
Tạ Ba chỉ mới đến đảo Vọng Thạch một năm trước. Từ lúc đến đây, cậu ta đã trở thành tùy tùng của Bao Thành. Ban đầu, mọi người tò mò muốn chơi với cậu ta, nhưng sau vụ việc giúp hắn rồi bị Dương Tiểu Hoa tìm đến tận nhà làm ầm ĩ, dần dần, mọi người cũng xa lánh cậu ta.
Vì không tiếp xúc nhiều, nên chẳng ai hiểu rõ về Tạ Ba.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Ba tự lên tiếng, mắt đỏ hoe, nhỏ nhẹ nói: “Tôi không bị nói lắp.”
Cậu ta chỉ đơn thuần là nhát gan. Mỗi khi cảm xúc bị kích động hoặc quá sợ hãi, hắn sẽ không thể nói ra lời. Nhưng không thể không nói chuyện, nên cậu ta chỉ biết lắp bắp.
Bây giờ cậu ta vẫn còn sợ. Nhưng vì đã chứng kiến Điền Mật đấu với Dương Tiểu Hoa, rồi Giản Hoài đánh Bao Thành tơi bời, cậu ta cảm thấy có chút an toàn, nên mới dám mở miệng.
Dù vậy, cậu ta vẫn run lẩy bẩy. Như một con ốc sên đang thò râu ra thăm dò, chỉ cần có một chút động tĩnh bất thường là sẽ lập tức rụt vào vỏ ngay.
Quan Hân cảm nhận được sự căng thẳng của cậu ta, liền nắm lấy tay hắn và cổ vũ: “Không nói lắp thì nói chuyện cho rõ ràng. Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, đừng sợ. Chúng ta đâu có làm sai, ngươi cúi đầu làm gì?”
“Đúng vậy, chúng ta dẫn ngươi đi tìm Đại Hắc.”
TBC
“Đại Hắc trông có vẻ hung dữ, nhưng nó rất thông minh.”
…