“Cho nên, cháu phải kiểm soát chừng mực.”
Nói rồi, Phương Hoa hướng dẫn Điền Mật một số cách giúp chồng giải tỏa nhu cầu sinh lý mà không cần quan hệ, cũng như cách tránh thai theo chu kỳ rụng trứng.
“Đừng ngại, vợ chồng làm những chuyện này đều rất bình thường.”
“Ừm.”
Mặt đỏ bừng, Điền Mật ghi chép lại tất cả những điều vừa học được, chuẩn bị sau này đưa cho Giang Ngạo Nhi.
Vừa mới viết xong quyển sổ nhỏ, Giản Hoài đã trở về sau nhiệm vụ. Gần đây, số lần Giản Hoài về nhà nhiều hơn một chút, Điền Mật cũng đã quen với việc cùng anh chung chăn gối, hơn nữa còn thành thục trong việc nấu nướng cho hai người.
Hôm nay, món chính vẫn là màn thầu, đồ ăn kèm là khoai tây nghiền mà Giản Hoài thích.
Một miếng màn thầu, một miếng khoai tây, Giản Hoài ăn đến thỏa mãn. Ăn xong, anh tự giác đi rửa bát.
Lúc này, Điền Mật sẽ tranh thủ kể cho anh nghe mấy chuyện vặt trong nhà. Chẳng hạn như hôm nay chị Trần rủ cô cùng đi xay đậu phụ, nhưng cô lại quên ngâm đậu nành trước.
Hay như chị Tống rủ cô đi đào măng, nhưng kết quả là cô chẳng đào được măng nào, lại bị muỗi đốt đầy mình.
Rồi còn chuyện vịt con trong nhà thích mổ loạn lên, cô phải tự tay phân đàn cho chúng mỗi ngày.
Những chuyện vặt vãnh như thế, Điền Mật rất thích lải nhải với Giản Hoài.
Theo lý mà nói, cô vốn là người hướng nội, không thích nói chuyện. Nhưng khi gặp phải Giản Hoài - một người còn ít nói hơn mình, Điền Mật lại trở nên nói nhiều một cách vô thức.
Khi hai người ở cùng nhau, cô không thích không khí quá im lặng. Có cô lải nhải, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Giản Hoài là người giỏi lắng nghe. Anh ít khi đáp lại, nhưng những gì Điền Mật nói, anh đều ghi nhớ và cố gắng thực hiện.
Ví dụ, khi cô bảo nhà không có cối xay đậu phụ, anh lập tức làm cho cô một cái. Khi cô thèm ăn măng tươi nhưng đào không được, anh nhân lúc huấn luyện liền tiện tay đào vài cây mang về. Khi đàn vịt không chịu nghe lời, anh liền huấn luyện Đại Hắc trông chừng chúng.
Những chuyện vụn vặt ấy, hễ Điền Mật mở lời, Giản Hoài đều đáp ứng. Mỗi lần giúp cô làm xong việc, nhận được ánh mắt sùng bái và những lời khen không ngớt của cô, anh đều rất hưởng thụ.
TBC
Thậm chí, anh còn mong chờ Điền Mật gặp phiền toái nhỏ mỗi ngày, để có thể giúp cô giải quyết.
Đáng tiếc, hôm nay Điền Mật không đi lên núi, cũng không thèm ăn gì đặc biệt. Cô chỉ hỏi anh:
“Cuối năm anh có kế hoạch gì không?”
“Cuối năm?” Giản Hoài hơi ngạc nhiên, rồi thành thật lắc đầu. “Không biết. Còn phải xem đơn vị sắp xếp thế nào. Sao vậy, em có chuyện gì à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-nguoi-chong-quan-nhan/chuong-183.html.]
“Ừm.” Điền Mật gật đầu. “Ngạo Ngạo và anh Tiểu Tráng cuối năm kết hôn, em muốn dự đám cưới, anh có thể xin nghỉ để đi cùng em không?”
“Được.” Giản Hoài gật đầu không chút do dự.
Từ khi nhập ngũ, anh chỉ nghỉ đông một lần vào dịp cưới Điền Mật. Nếu sắp xếp ổn thỏa, năm nay anh nhất định có thể xin phép.
Nhưng muốn nghỉ phép thoải mái, anh phải trấn an đám lính cấp dưới trước. Nghĩ đến bọn họ đã mong mỏi bữa tiệc lớn từ lâu, Giản Hoài hỏi Điền Mật:
“Mấy ngày tới, nhà mình có thể mời khách không? Anh có vài chiến hữu muốn đến ăn cơm.”
“Được thôi.” Điền Mật không những không phản đối mà còn rất hào hứng.
Cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện tài nấu nướng!
“Tới bao nhiêu người? Em cần chuẩn bị bao nhiêu món ăn?”
Xoa tay hào hứng, Điền Mật đang định lên thực đơn thì nghe Giản Hoài nói:
“Người hơi nhiều, nên không cần xào rau. Chúng ta ăn lẩu. Đến lúc đó, em chỉ cần pha nước lẩu cho mọi người. Việc rửa rau, rửa bát em không cần lo.”
Dừng một chút, anh bổ sung:
“Món chính cũng không cần em chuẩn bị, anh sẽ đặt màn thầu từ bếp ăn đơn vị.”
“Hả?!” Điền Mật kinh ngạc. “Như vậy có phải quá qua loa không?”
Hiện tại, nhiệt độ trung bình hằng ngày trên đảo là hơn ba mươi độ. Với thời tiết như thế này, chỉ cần ăn một bát sâm bổ lượng, Điền Mật đã toát mồ hôi. Giản Hoài mời chiến hữu đến ăn lẩu, thực sự có người nào có thể ăn nổi không?
“Có muốn làm thêm chút rau trộn không? Như là ngó sen chua cay, măng trộn, cua sốt cay, còn có thịt thỏ ăn lạnh cũng rất ngon.”
Điền Mật cố gắng cứu vãn tình hình. Cô thật sự không muốn để người khác nghĩ rằng mình mời khách ăn cơm mà cố ý chọn món khó ăn, khiến mọi người không thể thưởng thức được.
Điều đó sẽ không tốt cho cuộc sống của Điền Mật trên hòn đảo này. Nhưng Giản Hoài lại rất kiên quyết.
"Không cần." Anh lắc đầu nói: “Em không cần lo họ sợ nóng. Có cơ hội đến nhà anh ăn lẩu, họ cầu còn không được. Dù nhiệt độ có tăng thêm mười độ nữa, họ cũng chắc chắn sẽ không chê bai đâu.”
“Điều phiền toái duy nhất là ăn lẩu nóng quá, họ sẽ cởi trần. Nếu em không quen, có thể sang nhà chị Trần ngồi một lát.”
“...”
Thôi được rồi. Nếu Giản Hoài đã nói vậy, Điền Mật cũng không cần lo lắng nữa. Chuyên tâm chuẩn bị nước lẩu, cô quyết định thời gian mời khách sẽ là ba ngày sau.